Chương 205
Mặc dù Lục Hoán không biết những cái bọt khí màu trắng đó là gì, nhưng rõ ràng nàng chỉ nói có một câu, nó lại hiện lên nhiều tới như vậy, quả nhiên, cái khung thoại hình chữ nhật màu đen kia là hiển thị những gì nàng nói, còn cái bọt khí màu trắng hình quả trứng là suy nghĩ trong lòng nàng.
Lục Hoán nhíu mày, cảm thấy vừa tức giận vừa buồn cười. Bây giờ hắn mới biết vì sao nàng luôn xem hắn là một đứa trẻ, lúc trước hắn còn tưởng rằng đó chỉ là ảo giác của chính hắn mà thôi.
Hóa ra trên bức màn hắn ở trước mặt nàng vẫn luôn mang cái dáng vẻ này, cái dáng vẻ của một đứa trẻ tay chân ngắn ngủn, đầu to mình thấp…
Đối diện với dáng vẻ trẻ con của hắn cả năm nay, nàng không nghĩ hắn là một đứa nhỏ mới lạ ấy?!
Nhớ lại hành vi sờ đầu hắn trước đây của nàng, sắc mặt Lục Hoán càng lúc càng khó coi…
Hắn cắn chặt răng, không kìm được mà bước đến bàn cầm bút lông lên, chấm mực xong bước đến bên tường, dựa lưng vào tường, sau đó dùng bút lông của mình vẽ một đường.
Sau đó lấy một cây thước dài, đo cái điểm do chính tay mình đánh dấu, đưa cho nàng xem ở phía bên kia màn hình, vô cùng nghiêm túc nói: “Tiểu Khê, ta thân cao tám thước hai, ngươi có biết hay không?”
Đáng chết, trăm vạn lần không ngờ rằng mình trông giống như một chú lùn trên màn hình của nàng.
Túc Khê hơi bối rối, không biết vì sao tên nhóc kia lại khoe chiều cao của hắn, nàng tính toán một chút, Yến quốc một thước tương đương với 22,3 cm, như vậy, tên nhóc kia cao đến 1 mét 8 mấy ư?
… Tổn thọ mất, một thằng nhóc còn nhỏ làm sao lại cao đến như thế? Nàng coi hắn giống như quả trứng gà hắn sẽ không bị kích thích chứ?!
Nhưng mà, sự thật là do trước đây vẫn luôn nhìn thấy hắn dưới dạng vẽ chibi, nhân vật ngoại trừ khác biệt giữa béo và gầy, chiều cao còn lại đều nhìn không ra. Cho nên trong mắt nàng tên nhóc vẫn luôn là một cậu bé.
Mà bây giờ, sau khi bản gốc bị cưỡng chế mở trong trò chơi, Túc Khê mới phát hiện ra, tên nhóc thật sự là một thiếu niên tuấn mỹ.
Tuy nhiên, chưa đến mười sáu tuổi đã cao đến như vậy… Túc Khê nghĩ đến những điều đó giống như con gà mái đang tìm ổ đẻ trừng, có chút hơi chột dạ, khụ khụ, nói với tên nhóc: “Nhóc con, bây giờ ta biết rồi.”
Lục Hoán nhìn nàng vẫn chẳng không gì ở trên màn hình, lông mày không tự chủ mà nhíu lại, hận không thể cởi quần áo cho nàng thấy, mình thật sự không phải là một tiểu tử nữa!
Nhưng hành động này quá thất lễ, hắn đương nhiên không làm được.
Chỉ là cho dù có nghĩ như thế nào đi chăng nữa, hắn vẫn rất khó chịu, ở chung với nhau một năm, vậy mà trong mắt nàng dáng vẻ của hắn lại là đầu to thân nhỏ, đi nhanh một chút là sẽ nhảy lên, xấu xí đến như vậy, nàng thậm chí còn không nhìn rõ khuôn mặt của hắn…
Lục Hoán có chút dở khóc dở cười, lại hơi nghiến răng nghiến lợi.
Cuối cùng, xoa xoa giữa mày, buồn bực mà nói với Túc Khê: “… Không được kêu ta là nhóc con.”
Túc Khê thấy tên nhóc đang làm nũng, cười tủm tỉm nói: “Ha ha ha, ta biết rồi.”
Lục Hoán: “…”
Lúc trước hai người chỉcó thể sử dụng dạng câu hỏi có không đúng sai để giao tiếp, nhưng hiện tại rõ ràng giao tiếp thuận tiện hơn rất nhiều.
Từ lúc trên đỉnh đầu Túc Khê hiện lên những bọt khí, Lục Hoán đã nghĩ, chẳng lẽ suy nghĩ nội tâm của mình từ trước tới nay, cũng thông qua phương thức này, bị nàng biết được sao?
Ý nghĩ này hiện lên trong đầu Lục Hóan, hắn lập tức mặt đỏ tai hồng, nhưng, nhìn phản ứng của Tiểu Khê, nàng hẳn là không biết những suy nghĩ chiếm hữu đen tối đó của hắn, nếu không nàng sẽ không đối xử tốt với hắn như vậy…
Nghĩ đến đây, Lục Hoán có chút yên tâm, hắn còn muốn nói gì đó, nhưng lại thấy một dòng chữ hiện lên trên màn hình của hắn và Túc Khê, là một thông báo về nhiệm vụ:
“Xin nhận nhiệm vụ chính thứ mười một (cao cấp): Hoàng đế Yến quốc sắp đi hành cung ở Vân Châu, sẽ gặp phải thích khách ở đó, hãy kịp thời ứng cứu Hoàng Thượng.”
“Độ khó của nhiệm vụ là 20 sao, đồng vàng khen thưởng là 1000 đồng, điểm thưởng là 15 điểm.”
Ánh mắt Lục Hoán lập tức lướt qua màn hình, nhìn màn hình của cục gạch nhỏ trong tay Túc Khê, chỉ thấy nàng nhìn dòng chữ hiện lên kia, dường như đã rất quen thuộc, gạt nó qua một bên.
Lục Hoán nghĩ thầm, quả nhiên, suy đoán lúc trước của hắn không sai, bên kia của nàng rất lâu đã xuất hiện bức màn, mà cũng bởi vì nhiệm vụ trên bức màn đó, hắn mới có thể quen biết được nàng.
Nhưng bây giờ, bên phía hắn cũng có một bức màn, thế nhưng nàng lại không hề hay biết.
Lục Hoán đang định nói, nhưng mà, sau khi Túc Khê đóng nhiệm vụ mới kia lại, cục gạch trong tay nàng hiện lên một khung thoại màu xanh lá hình chữ nhật.
Nàng kéo hình chữ nhật kia xuống, toàn bộ màn hình nhỏ bị chiếm bởi một giao diện khác, giống như là, có người truyền tin đến ―
Lục Hoán còn chưa kịp tránh né chuyện riêng tư của nàng, tin tức kia đã vô tình lọt vào mắt hắn.