Chương 204
Nhưng phải đến lúc này, Lục Hoán mới biết được, những thứ đó không hề tồn tại, nàng đến bên mình, chẳng qua là vì mở khóa những mục đó, mới trợ giúp những chuyện của hắn. Nói cách khác, bên kia của nàng cũng có một giọng nói cứng ngắc, yêu cầu nàng phải làm chuyện gì đó.
Biết được nguyên nhân tại sao nàng xuất hiện bên cạnh mình, có lẽ chỉ là do nhiệm vụ, trong lòng Lục Hoán cảm thấy hơi mất mác, quả nhiên là giả dối.
Chỉ là, hắn và nàng đã bên cạnh nhau gần một năm.
Hắn đã sớm biết, nàng là người lương thiện nhất trên đời, ngay từ đầu nàng không nói ra mục đích của mình, ít nhất, nàng rất quan tâm đến hắn, để ý hắn, sự ấm áp và ân cần nàng dành cho hắn, tất cả đều là sự thật. Ngày ngày bầu bạn cùng hắn, khoảng thời gian đáng quý đó, không có gì có thể xóa nhòa được. Cho dù ngay lúc đầu nàng có mục đích đó, Lục Hoán cũng không quan tâm.
…
Ngoại trừ cái này, Lục Hoán còn suy đoán rằng, dòng thời gian giữa hai bên trước đây không giống nhau.
Nếu như nàng không phải là ma quỷ, chắc hẳn nàng cũng cần ăn ngủ, cũng như cần làm những chuyện khác. Nhưng trước đây, thời gian xuất hiện của nàng không ổn định, có khi sáng sớm đã xuất hiện bên cạnh mình, có đôi khi lại xuất hiện vào đêm khuya. Bây giờ nghĩ lại, chắc là do thời gian ở hai bên không thống nhất.
…
Lục Hoán ở trong lòng hồi tưởng lại tất cả chuyện này, cũng dần dần hiểu ra được những chuyện đó.
Về phần những thứ khác, sau bức màn này còn có thêm những nơi nào mới lạ không, Lục Hoán cũng không biết được, hắn định quan sát xem rốt cuộc là đang xảy ra chuyện gì.
…
Cách nhau thời gian ngàn năm, cả hai đều vô cùng phấn khích.
Sau khi phấn khích qua đi, Túc Khê nhìn thấy trên màn hình tên nhóc đang cố gắng kiềm chế không mừng rỡ, nóng lòng mà hỏi một câu.
―“Ta nên xưng hô với ngươi như thế nào?”
Lục Hoán muốn biết tên của nàng, tên họ đối với một người mà nói, nó là tồn tại độc nhất vô nhị, nếu như biết tên nàng là gì, sau này khi hắn muốn đi tìm nàng, cũng không sợ không tìm được nàng.
Túc Khê nhìn thấy khung thoại hiện ra trên đỉnh đầu tên nhóc, nội tâm ngay lập tức thẹn thùng như đi xem mặt ngoài đời vậy.
Trời ạ, nhóc con muốn hỏi tên của mẹ sao.
Nuôi nhóc con ngươi lâu như vậy, vậy mà ngươi lại không biết tên của mẹ.
Cũng nay sau một trăm điểm hệ thống chỉ mở ra trò chuyện trực tiếp, tên nhóc kia chỉ có thể nghe được giọng nói của nàng, chỉ nghĩ rằng nàng là một người đó có thể nói chuyện, bằng không, nếu như tên nhóc kia thấy được bộ dáng của nàng trước màn hình, chẳng phải nàng sẽ mặt đỏ như máu, xấu hổ muốn chết sao?! Giống như vừa nãy nàng đã mặt đỏ tai hồng, thở không được rồi.
Nàng ho khan một tiếng, cố gắng bình tĩnh giải thích nói: “Tối hôm qua ta đi lang thang, gặp được một con ma có pháp thuật, con ma kia làm phép, ta mới có thể nói chuyện được!”
Túc Khê cảm thấy câu chuyện mình bịa ra thật sự quá hoàn hảo, nếu không như thế thì không thể nào giải thích được nguyên nhân vì sao nàng lại có thể nói chuyện được, tên nhóc bỗng nhiên nghe được một giọng nói phát ra giữa không trung, sẽ không cảm thấy sợ hãi đấy chứ?
Thế nhưng, trên mặt tên nhóc lại lộ ra biểu cảm muốn nói lại thôi là như thế nào?!
Túc Khê cảm thấy hơi khó hiểu, tiếp tục nói: “Tên của ta là Túc Khê, ngươi có thể gọi ta ―”
Nàng còn chưa nói xong, nhưng lại cảm thấy như thế không tốt lắm, vì vậy khép miệng lại, theo dõi phản ứng ứng của tên nhóc.
…
Vẻ mặt của Lục Hoán kinh ngạc nhìn bức màn, khung thoại trên màn hình nàng hiện ra “Tên của ta là Túc Khê, ngươi có thể gọi ta ―” sau câu nói đó.
Trên đỉnh đầu của nàng lại hiện lên những bọt khí hình quả trứng―
Bọt khí ― “Tên của ta là Túc Khê, ngươi có thể gọi ta ―là mẹ, phụt ha ha ha ha!”
Thêm một bọt khí ― “Ôi (Ta chết mất thôi) biểu cảm trên cái mặt ngốc của tên nhóc đáng yêu chết mất!!”
Tất cả đều là bọt khí…
― “Nhóc con hỏi tên của mẹ kìa! Nhóc con kia dù làm cái gì đi nữa cũng đều giống như đang phun sữa, mỗi ngày mẹ đều bị sự dễ thương của ngươi làm cho quắn qoéo hết rồi đây!”
―“Mẹ yêu ngươi cả đời!”
―“À mà, tên của ta nghe không hay lắm, nếu không thì đặt một cái biệt danh thật đẹp như mạch thượng hoa khai đi? Hoặc là x cái gì đó cốt? Làm người đó tốt xấu gì cũng không được làm mất mặt tiên phong đạo cốt nếu không thì tên nhóc sẽ cho rằng ta là một tiểu quỷ bị khi dễ!”
…
Vẻ mặt của Lục Hoán lúc này như nứt ra: “…”
Mẹ?