Tôi Nuôi Lớn Một Chàng Hoàng Tử Bệnh Tật ( Dịch Full)

Chương 203 - Chương 203 - Chương 203

Chương 203 - Chương 203
Chương 203 - Chương 203

Chương 203

Tất cả những thứ này hoàn toàn phá vỡ thế giới quan của Lục Hoán, hắn vạn vạn không ngờ tới, kỹ thuật của mấy ngàn năm sau đã phát triển tới mức này, chỉ thông qua một bức màn, thế nhưng lại có thể giao tiếp vượt ngàn năm!

Nhưng nghĩ tới, theo lời nói của Vân Du đạo nhân kia, hai từ “vũ trụ”, chính là chỉ không gian và thời gian. Bây giờ một con hãn huyết bảo mã một ngày có thể chạy được mấy ngàn dặm, tiến hành dịch chuyển trong không gian, như vậy tương lai mấy ngàn năm sau, phát hiện đường hầm tự do liên lạc thông tin, cũng chưa chắc là điều không thể.

Vào lúc này, nàng ở ngàn năm sau, nói với hắn câu thứ hai.

Vẫn là khung thoại hình chữ nhật hiện lên trên đầu nàng trong màn hình của Lục Hoán, trong khung thoại hiện ra dòng chữ thứ hai.

―― “Nhóc con, nè, ngươi có nghe được ta nói không?”

Trong chớp mắt, trái tim Lục Hoán như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, hắn không nghĩ đến, có một ngày thật sự có thể nói chuyện cùng nàng.

Tuy rằng, mọi thứ lúc này không giống như những gì hắn tưởng tượng, nàng cũng không phải là ma quỷ gì, mà là một người đến sau ngàn năm. Cũng chưa giống với mong muốn của Lục Hoán, giúp nàng có được một thân thể.

Thế nhưng, Lục Hoán lại cảm thấy may mắn hơn, ít nhất, biết nàng sau ngàn năm đó đang sinh sống ở một triều đại trông rất hòa bình, cũng có hy vọng sau này sẽ gặp được nàng vào một ngày nào đó.

Yết hầu khô khốc, giọng nói khàn khàn, đáp lại nàng: “Ta đây.”

Trải qua thời gian ngàn năm, thông qua hai cái màn hình một lớn một nhỏ, hai người cuối cùng cũng lần đầu tiên trò chuyện được với nhau, không giống như trước kia, khoa tay múa chân, ngươi hỏi ta đáp.

Túc Khê nín thở, chỉ cảm thấy tất cả điều này đều không thể tưởng tượng được, nội tâm giống như một con gà đang gào thét.

Lục Hoán cũng như thế, hắn đứng ở giữa phòng, hoàn toàn không hề hay biết hoàng hôn đã chuyển sang màu cam tối bên ngoài cửa sổ, tim đập loạn xa, hai mắt lấp lánh sáng ngời, khóe mắt hiện lên sự mừng rỡ như điên.

Hơn nữa, Lục Hoán phát hiện, màn hình bên kia của nàng, lời nói của chính hắn, cũng biến thành một khung thoại hiện trên đỉnh đầu.

Thì ra là thế.

Lục Hoán thử suy nghĩ, đây chắc là logic của phương tiện kết nối hai người bọn họ xuyên thời gian.

Thảo nào lúc trước nàng có thể nghe thấy những gì hắn nói trước đó, nhưng lại không cách nào trò chuyện, cũng không để lại bất kỳ tin tức nào, chỉ có thể dựa vào đúng sai, có không để đáp lại hắn.

Khi đó, chắc rằng chỉ bên nàng mới có phương tiện trung gian, chỉ nàng có thể nhìn thấy hắn, mà bên hắn lại không có phương tiện gì, cho nên mới không nhìn thấy được nàng.

Cho nên hắn mới hiểu lầm nàng là hồn ma.

Và có lẽ nàng cũng không biết giải thích như thế nào ― cuối cùng, triều đại ngàn năm sau, dù có giải thích thế nào cũng không khiến người khác tin được, vì vậy nàng lựa chọn cam chịu.

Dựa theo đặc điểm của phương tiện trung gian này.

Màn hình của hắn rất lớn, bán trong suốt, mà của nàng lại nhỏ gọn, nhưng có thể bỏ vào túi được, có thể cầm trong lòng bàn tay. Phương tiện trung gian gần như giống nhau.

Những gì hắn nói đều biến thành một khung thoại dài trên màn hình của nàng. Mà nàng mở miệng nói chuyện, cũng biến thành một khung thoại trên bức màn của hắn. Phương thức đối thoại cũng tương tự.

Những người trong thế giới của nàng mà hắn nhìn thấy lúc đầu đều là những người nhỏ bé tay chân ngắn ngủn, cần tiêu ngân lượng, mới có thể biến bọ về dạng bình thường. Và bên kia của nàng cũng như vậy.

Nói cách khác ―

Hai cái phương tiện trung gian này, có chức năng giống hệt như nhau.

Vì thế, có thể suy đoán được rất nhiều điều.

Vừa rồi hắn vừa hoàn thành được một nhiệm vụ, mới có thể mở được một mục mới gọi là “bản đồ” sau ngàn năm.

Chắc hẳn bên kia của nàng cũng như thế.

Đó là lý do tại sao nàng thường xuyên biến mất một cách đột ngột, mà hắn sau khi rời phủ Ninh Vương, đi qua ngõ nhỏ, đến con phố bán đèn lồng, nàng lại đột nhiên xuất hiện.

Bây giờ nghĩ lại, hẳn là, nàng không có mở khóa “đoạn đường nhỏ” trên bản đồ ở triều đại của hắn.

Nhưng sau này khi nàng hoàn thành nhiệm vụ ngày càng nhiều, nàng đã có thể ở bên cạnh hắn nhiều hơn.

Chỉ là, nhiệm vụ.

Lục Hoán sớm đã đoán được, mục đích của người đó khi đến bên cạnh mình.

Lúc đấy hắn chỉ cho rằng, có lẽ là những người thân đã khuất của mình giao phó, đến để làm bạn với hắn, trợ giúp hắn, làm hắn cuốn vào phân tranh ở kinh thành, giúp hắn có thêm nhiều quyền thế.

Bình Luận (0)
Comment