Tôi Nuôi Lớn Một Chàng Hoàng Tử Bệnh Tật ( Dịch Full)

Chương 212 - Chương 212 - Chương 212

Chương 212 - Chương 212
Chương 212 - Chương 212

Chương 212

Lục Hoán cảm thấy hơi sửng sốt, đẩy đẩy những người xung quanh nàng một chút, tránh cho những người đó chen lấn nàng.

Người đứng bên phải Túc Khê cảm thấy không hiểu được tự nhiên lại có một lực đạo đẩy nàng ra, nàng theo bản năng tưởng rằng là người phía bên trái đẩy mình, vì thế liếc mắt nhìn Túc Khê một cái.

Túc Khê bị nhìn chằm chằm không thể hiểu được: “...”

Lục Hoán ở bên ngoài bức màn:...

Hắn chột dạ mà sờ sờ chóp mũi, không dám tiếp tục đẩy người ra nữa.

Tuy nhiên khi bước xuống bậc thang, hắn nhìn thấy Túc khê suýt chút nữa bị người ta đẩy cho té ngã.

Hắn nhanh tay đỡ nàng một cái.

Nhìn thấy Túc Khê thuận lợi rời khỏi tầng lầu cao này, hắn mới thở phào nhẹ nhõm…

Sau khi kết thúc năm nhiệm vụ phụ này, bức màn khôi phục hình ảnh Túc Khê đang nằm ôm bụng trên giường, mà bên góc phải điểm số đạt được là 112 điểm.

Lục Hoán đột nhiên nghĩ đến, hai ngày qua Túc Khê có nói với hắn chuyện sau khi nàng tiếp xúc với hắn, lại trở nên may mắn hơn, lúc ấy hắn còn tưởng nàng nói vậy để làm hắn vui vẻ, cho nên cũng không quá để ý, nhưng lúc này lại có vô số tia chớp hiện lên trong đầu hắn.

Thì ra, lúc ấy hắn đã nhúng tay vào quá khứ của Túc Khê bên kia?

Lục Hoán mơ hồ cảm thấy bức màn này không phải ngẫu nhiên mà xuất hiện giữa hai người bọn họ, nhưng nhất thời lại không thể hiểu được vì sao. Vì vậy hắn chỉ có thể tạm thời từ bỏ.

Hắn tiếp tục tìm các nhiệm vụ có thể hoàn thành trên bức màn, nhanh chóng gia tăng điểm số lên 200 càng sớm càng tốt, cũng như sớm có thể nhìn thấy nàng, nhưng qua một lúc, trên bức màn lại không hiện thêm nhiệm vụ mới nào.

Lục Hoán suy nghĩ một chút, nhét chăn bông ở trên giường lại cho nàng, sau đó dịch chuyển hình ảnh đến cái bàn trước cửa sổ.

Hắn tìm được một quyển sách mặt bìa đều là những chữ nhỏ cong cong vẹo vẹo kia ở trên bàn, mở ra vài trang, đối chiếu những cái chữ nhỏ nhỏ đó với tiếng Trung, trong ký ức hiện lên một vài ý nghĩa về những chữ nhỏ đó.

Ngọn nến cháy sáng cho đến bình minh.

Túc Khê đã uống hết nước gừng đường đỏ, cơn đau bụng cũng đỡ hơn nhiều.

Buổi sáng đã xin nghỉ, buổi chiều nàng còn phải đi học.

Nàng ngồi dậy lau hết mồ hôi trên trán, thu dọn cặp sách, lại phát hiện ra sách giáo khoa tiếng Anh tối hôm qua để ở trên bàn tự nhiên lại nằm bên ngoài?

Nàng cũng không nghĩ nhiều, bỏ nó vào cặp, sau đó đeo cặp ra khỏi cửa.

Mà lúc này nếu như nàng mở trò chơi ra nhìn một cái, chắc chắn nàng sẽ khiếp sợ giống như sét đánh trúng cột đình.

Chỉ thấy trong trò chơi, bầu trời trắng xóa, thiếu niên ngồi trong lều trại dùng bút lông ghi chép lại năm trang từ đơn tiếng Anh trên giấy.

Hắn nhíu chặt mày, cầm trang giấy đi qua đi lại trong lều, cố gắng lý giải những chữ nhỏ nhỏ này có chỗ nào bất đồng với ngữ pháp của ngôn ngữ ở Yến quốc.

Có lẽ vì cả đêm không ngủ, nên hắn có chút mệt mỏi, hắn xoa xoa giữa mày, rót một tách trà đắng để nâng cao tinh thần.

Túc Khê không biết khi nào Hoàng Thượng sẽ bị hành thích ở Vân Châu, lo sợ rằng sẽ phát sinh vào lúc nửa đêm khi mình đang ngủ, nếu như không hoàn thành được nhiệm vụ, dẫn đến Hoàng Thượng bị giết chết, vậy thì xong rồi.

Vì vậy trước tiên nói cho tên nhóc biết, mình sẽ bay đến con hẻm nhỏ ở Vân Châu trước, nếu như phát hiện có người âm mưu hành thích Hoàng Thượng, sẽ chú ý giúp tên nhóc.

Lục Hoán nhìn nàng nghiêm túc mà bịa chuyện, nàng có thể nói xuyên tường, có thể đấm chết một tiểu quỷ, trong lòng cảm thấy có chút buồn cười. Hắn cố nén cười, vô cùng hợp tác gật đầu với nàng: “Ừm, cảm ơn Tiểu Khê, ta sẽ đề phòng chuyện này.”

Mấy ngày sau, Hoàng đế đã đến hành cung ở Vân Châu, đại quân phía sau cũng đã đến. Đại quân một đường đi rất mệt nhọc, ở bên ngoài thành đóng quân, nhưng dựa theo luật lệ của Yến quốc, mấy quan viên dần đầu đại quân phải vào thành diện thánh.

Vì thế, Hoàng đế và các quan viên tại hành cung mở yến hội, tiễn đưa Trấn Viễn tướng quân.

Trước đây liên tục xảy ra tranh cãi về việc ai sẽ đến Bắc cảnh để dập tắt bạo loạn.

Hoàng Thượng vốn dĩ muốn để cho Nhị hoàng tử đi, suy cho cùng Nhị hoàng tử luôn khiêm tốn thành thật, bởi vì mẫu phi xuất thân nghèo hèn, ở trong triều cũng không có nhân mạch, giao binh quyền cho hắn là thích hợp nhất, cũng có thể nhân cơ hội này đoạt lại binh quyền từ tay Trấn Viễn tướng quân, cân bằng cục diện trong triều một chút.

Ngũ hoàng tử tích cực kết bè kéo cánh trong triều, Hoàng Thượng tuy sủng ái mẫu phi của hắn, nhưng lại làm như không thích hắn. Hắn dã tâm bừng bừng, hơn nữa lại có tiếng nói ở dân gian, Hoàng Thượng chỉ sợ hắn sẽ nguy hại đến địa vị của Thái tử, vì thế vạn lần không dám giao binh quyền cho hắn.

Nhưng ai ngờ lão Nhị lại là một tên nhát gan, nghe nói phải đi Bắc cảnh thì ốm dậy không nổi. Đầu tiên lấy lý do mình bị trúng tên bị thương, nằm trên giường suốt ba tháng, sau khi Trấn Viễn tướng quân bên này đã thu thập xong lương thảo, hắn lại cáo bệnh vì bị nhiễm phong hàn, lần nữa kéo dài chuyến đi.

Bình Luận (0)
Comment