Tôi Nuôi Lớn Một Chàng Hoàng Tử Bệnh Tật ( Dịch Full)

Chương 213 - Chương 213 - Chương 213

Chương 213 - Chương 213
Chương 213 - Chương 213

Chương 213

Hoàng đế có ý nâng đỡ hắn, thế nhưng hắn lại như bùn nhão không thể trét lên tường.

Hoàng đế tức giận muốn hộc máu.

Vì thế cuối cùng, việc đến Bắc cảnh bình loạn, vẫn phải giao cho Trấn Viễn tướng quân.

Binh quyền nằm trong tay một kẻ ngoại bang như Trấn Viễn tướng quân, Hoàng Thượng căn bản không thể nào yên tâm được! Nhưng may mắn Trấn Viễn tướng quân dưới gối không con, không có người nối nghiệp, cho dù trong lòng có ý định mưu phản, cũng sợ là lực bất tòng tâm.

Hoàng Thượng bày ra kế hoạch như vậy, nhưng vạn vạn không ngờ tới, trong yến hội ở Vân Châu, hắn phát hiện Trấn Viễn tướng quân đối đãi với một người là Kỵ Đô Úy có hơi đặc biệt.

Trong triều văn võ bá quan mấy ngàn người, quan viên tam phẩm trở lên đã hơn một trăm, Hoàng Thượng đương nhiên không thể nào nhớ hết những quan viên nhỏ. Nhưng hắn hình như có chút ấn tượng đối với thiếu niên nhỏ mười sáu tuổi này.

Tuy rằng ở dạ yến trong cuộc đi săn ở núi Thu Yên một năm chỉ gặp mặt qua, nhưng ấn tượng lại khắc sâu, lúc ấy Hoàng Thượng cảm thấy hắn có vài phần giống với cố nhân, chỉ là lúc đó Hoàng đế hơi say, nghĩ rằng mình uống say rồi, cho nên cũng không quá để ý.

Mà sau khi Vân Thái uý và Trấn Viễn tướng quân liên tiếp tiến cử hắn, càng làm cho Hoàng Thượng chú ý hơn. Vì thế lần tiến cử này, Hoàng Thượng khó tránh khỏi lo lắng hai người bọn họ muốn an bài người trong triều. Nhưng ấn tượng đối với thiếu niên ở đêm dạ yến kia cũng khá tốt, cho nên Hoàng Thượng đã đồng ý, dù sao cũng chỉ là một chức quan nhỏ tòng ngũ phẩm mà thôi.

Nhưng dạ yến ở Vân Châu hôm nay, Hoàng Thượng vẫn chưa uống nhiều, thần trí vẫn còn rất thanh tỉnh, ban ngày nhìn thấy thiếu niên này đứng dưới ánh mặt trời chói chang, ngay lúc ấy có chút hoảng hốt, chỉ cảm thấy dung mạo hắn có vài phần giống với người đó ― không phải ngũ quan giống, mà là những biểu hiện rất nhỏ, chỉ có Hoàng đế sớm chiều ở bên cạnh người đó mới có thể nhận ra được.

Nhưng Hoàng đế lại cười nhạo rằng chính mình gặp ảo giác, trong thiên hạ này, ai mà không có hai con mắt một cái mũi? Có chút giống nhau cũng chẳng có gì kỳ quái.

Người này là thứ tử trong phủ Ninh Vương. Sau khi hắn và nàng gặp nhau ở Vân Châu, hắn trực tiếp đưa nàng cung, phong làm phi, người nọ ở trong hoàng cung với hẳn bao năm, ở trong thâm cung từ một đóa hoa nở rộ trở nên khô héo, ngay cả mặt mũi Ninh Vương cũng chưa từng nhìn thấy.

Chẳng lẽ mình già nên hồ đồ rồi?

Vì thế trong yến hội, hắn khó tránh khỏi nhìn thiếu niên này nhiều thêm vài lần.

Cho nên hắn phát hiện dù lão cáo già Trấn Viễn tướng quân không hề có biểu hiện gì khác, nhưng một vài người dưới trướng Trấn Viễn tướng quân, rõ ràng tôn kính hơn vài phần đối với thiếu niên này.

Điều này cho thấy, thiếu niên mới vừa nhận chức Kỵ Đô Úy này, ở quân doanh địa vị không hề thấp.

Trấn Viễn tướng quân muốn tìm kiếm người thừa kế, chuyện này hẳn không phải là chuyện tốt.

Trong lòng Hoàng Thượng vang lên hồi chuông cảnh báo, hắn bất động thanh sắc mà chăm chú nhìn Trấn Viễn tướng quân và tên thiếu niên kia vài lần.

Lục Hoán cũng nhận thấy tầm mắt Hoàng Thượng đang nhìn mình, hắn có thể suy đoán được toàn bộ tâm tư của Hoàng Thượng, vì thế làm bộ như không có việc gì cúi đầu uống rượu, hết sức trốn tránh bên trong đám đông.

Chỉ là, khi hắng nâng ly kính rượu Hoàng đế, tầm mắt hắn không khỏi quan sát ngũ quan của vị cửu ngũ chí tôn kia nhiều hơn một chút.

Hắn từng nghe đạo cô kia nói về thân thế trước kia của hắn, hắn không bao giờ nghĩ rằng hắn và đương kim thánh thượng có liên quan gì với nhau, nhưng sau khi nghe qua, cho dù hắn không tin, cảm thấy đạo cô kia chính là đang bịa chuyện, nhưng không thể không thừa nhận, dáng vẻ của hắn có phần giống với những người hậu duệ quý tộc quyền quý uy nghiêm kia.

Lục Hoán thu tầm nhìn lại, hơi nhíu mày.

Yến hội này kéo dài từ ban ngày cho đến đêm khuya, ăn uống linh đình, rất nhiều quan viên uống đến say mèm, Trấn Viễn tướng quân cũng khó tránh khỏi uống nhiều hơn mấy chén. Lục Hoán cũng uống một ít, nhưng mà trước sau vẫn luôn duy trì tỉnh táo.

Theo như nhiệm vụ chính thứ mười một kia, thì trong yến hội sẽ có thích khách, chắc hẳn chính là tối nay.

Nếu như hắn thông báo trước để hành cung tăng mạnh giới nghiêm phòng thủ, khó tránh khỏi sẽ có người nghi ngờ, vì thế Lục Hoán cũng không làm gì, chỉ dùng ánh mắt thâm thúy, nhìn chằm chằm vào ly rượu trước mặt, lẳng lặng chờ đợi thích khách đến.

Danh tính của thích khách cũng rất dễ đoán ra.

Lần trước tại cuộc săn ở núi Thu Yến ám sát Nhị hoàng tử không phải bạo dân, nhưng hành thích ở Vân Châu lúc này, nhất định là bạo dân.

Vân Châu quanh năm tuyết phủ, lại gần Bắc cảnh. Hiện tại ở Bắc cảnh dân chúng lầm than, chiến loạn thường xuyên, mà Hoàng đế lại chọn tới hành cung này hưởng lạc, hắn đi chuyến này tuy là để tế điện vị Khanh quý nhân kia, nhưng ở trong mắt quân khởi nghĩa, hành vi này của Hoàng thượng là vô cùng ngu ngốc, bọn họ không thể nhịn được cơn giận này, nhân lúc hành cung canh phòng không nghiêm ngặt, quyết định đêm khuya hành thích Hoàng Thượng.

Vấn đề ở chỗ, phải giải cứu như thế nào.

Bình Luận (0)
Comment