Chương 214
Lúc Lục Hóa theo Trấn Viễn tướng quân cùng vài quan viên đi hành cung, đã ghi nhớ kĩ bản đồ hành cung này.
Hoàng đế ở trong sáng, những thích khách đó ở trong tối, những thích khách này còn chưa có hành động nào nên không thể bắt được bọn chúng.
Chỉ có thể chờ bọn chúng hành động.
Lục Hoán thầm phân tích một chút, nếu như hắn là người muốn giết chết Hoàng đế giữa sự canh phòng nghiêm ngặt này, hắn sẽ phải làm như thế nào. Trực tiếp bao vây hành cung, để thị vệ lui ra ngoài, sau đó tiếp cận Hoàng Thượng, điều này không thể nào làm được. Cho dù thị vệ hành cung đánh không lại, vẫn còn có Trấn Viễn quân đóng quân ở bên ngoài Vân Châu, chỉ cần một viên đạn tín hiệu là có thể bao vây chỗ này tiêu trừ. Vậy nên cách duy nhất lúc này là phái một vài cao thủ, cải trang lẫn vào bên trong hành cung, dùng biện pháp dương đông kích tây, nhân lúc hỗn loạn lấy đầu Hoàng đế.
Từ lúc này, hắn sẽ chờ xem nơi nào phát sinh chuyện lớn, điệu hổ ly sơn.
Quả nhiên, yến hội đến nửa đêm gần về sáng, lúc các quan viên đã uống đến tuần rượu thứ ba, một chỗ trong hành cung tên gọi là “Khanh Lan Uyển” đột nhiên cháy lớn! Các quan viên hoảng loạn, nhưng căng thẳng nhất vẫn là Hoàng Thượng, hắn tức giận nói với cấm vệ quân: “Còn đứng thất thần ra đó làm gì, nhanh đi dập lửa! Nếu như Khanh Lan Uyển có tổn thất gì, ta sẽ hỏi tội các ngươi!”
Thủ lĩnh cấm vệ quân biết được tất cả bảo vật trong Khanh Lan Uyển này là của vị quý nhân kia, hôm nay nếu như không cứu ra được, bị thiêu hủy mất, chỉ sợ bọn họ khó mà giữ được đầu, vì thế hốt hoảng mang theo người chạy nhanh đi dập lửa.
Khung cảnh nhất thời hỗn loạn.
Hoàng Thượng đuổi theo đến Khanh Lan Uyển, đám người Trấn Viễn tướng quân theo sát phía sau, Lục Hoán nghĩ thầm, hẳn là ngay lúc này, những thích khách đó sẽ nhân cơ hội hỗn loạn mà ra tay.
Quả nhiên, giây tiếp theo đã xảy ra sự cố! Nhìn thấy thứ sử Vân Châu lúc trước, lột mặt nạ da trên mặt mình ra, đến bên cạnh Hoàng Thượng và thị vệ của Hoàng Thượng, từ trong tay áo rút ra một sợi chỉ, sợi chỉ kia tuy rằng bình thường, nhưng hai người đã được huấn luyện một đầu một đuôi kéo nó, khi tới gần tốc độ bay cực nhanh, lại có thể tước thịt như bùn, không hề kém cạnh những lưỡi dao sắc bén kia. Trong yến hội không được phép mang theo đao kiếm, vũ khí có thể sử dụng chỉ có cái này.
Các quan viên xung quanh và cả Trấn Viễn tướng quân ở bên trong hoàn toàn không đoán trước được, đồng tử co rút mãnh liệt, hét lớn: “Cứu giá!”
Nếu như không dự đoán trước được nguy hiểm lúc này, e rằng sẽ khiến Hoàng Thượng thật sự bị thương.
May mắn Lục Hoán đã có chuẩn bị, hắn nhanh chóng nhặt những cây xà trên mặt đất, sau khi đốt nó lên ném qua khung cửa sổ.
Sợi dây nhỏ sắc bén kia chưa kịp bay đến sợi tóc trước mặt Hoàng đế, đã bị cây đuốc thiêu rụi.
…
Túc Khê vội vàng tan học về nhà, nàng không sợ nhiệm vụ thứ mười một không có hoàn thành được, mà là sợ tên nhóc kia lúc ứng cứu Hoàng Thượng phát sinh vấn đề gì, sẽ bị thương. Nhưng vạn vạn không ngờ tới, nàng vừa lên mạng, trên màn hình hiện ra: “Chúc mừng hoàn thành nhiệm vụ thứ mười một (cao cấp): Ứng cứu Hoàng Thượng bị hành thích ở Vân Châu, nhiệm vụ này đồng vàng khen thưởng +1000, điểm số +15.”
Nhanh như vậy đã hoàn thành rồi sao? Tên nhóc cũng quá lợi hại rồi đó, vẻ mặt của Túc Khê vô cùng mừng rỡ. Đồng thời nàng nhìn thấy, tổng điểm lần trước vẫn là 102, nhưng hiện tại lại biến thành 127!
Sao lại thế này? Vẻ mặt Túc Khê vô cùng ngạc nhiên, ngoại trừ nhiệm vụ mới này hoàn thành được tăng thêm 15 điểm, vậy 10 điểm kia ở đâu ra chứ?! Cho dù tên nhóc kia mấy ngày nay điên cuồng phê duyệt công văn, điên cuồng luyện tập hít đất, cũng không thể nào có thêm tận 10 điểm được?
Trong đầu Túc Khê đầy dấu chấm hỏi, hoài nghi có phải hệ thống trò chơi lại lại bị bug hay không, cái gì mà tự động hoàn thành nhiệm vụ, được tặng nhiều hơn 10 điểm.
Nhưng mà mặc kệ như thế nào, điểm số tăng càng nhanh Túc Khê càng mừng, bởi vì dựa theo quy tắc trò chơi, đạt được 200 điểm sẽ lại có quà nữa.
Thời điểm nàng tìm được tên nhóc tại hành cung, mấy thích khách cải trang đã bị bắt giữ, Hoàng Thượng đang đích thân thẩm vấn. Tên nhóc và đám người Trấn Viễn tướng quân đứng sang một bên ở trong sân.
Túc Khê nghĩ thầm, tên nhóc vô cùng anh dũng cứu Hoàng Thượng một lần, chắc đã làm cho Hoàng Thượng nhìn hắn bằng con mắt khác. Thế nhưng tên nhóc hình như không muốn lấy ngọc bội kia ra, để cho Hoàng Thượng nhìn thấy, khôi phục thân phận của hắn.
Chắc hẳn hắn vẫn hoài nghi lời nói của đạo cô kia có phải là sự thật hay không.
Nhưng Túc Khê ở trước màn hình biết, lời nói của đạo cô kia không thể nào là giả được.
Tên nhóc không muốn khôi phục thân phận Cửu hoàng tử, Túc Khê cũng có chút do dự, không biết mình có nên giúp tên nhóc một tay hay không, cố ý để ngọc bội của hắn rơi ra, để cho Hoàng Thượng nhìn thấy.