Tôi Nuôi Lớn Một Chàng Hoàng Tử Bệnh Tật ( Dịch Full)

Chương 215 - Chương 215 - Chương 215

Chương 215 - Chương 215
Chương 215 - Chương 215

Chương 215

Nếu như là trước khi, Túc Khê vì muốn hoàn thành mục tiêu cuối cùng của trò chơi, làm nhân vật chính trong trò chơi bước lên đế vị, khẳng định sẽ dựa theo nhiệm vụ trò chơi mà làm như vậy. Nhưng nàng có thể cảm nhận được tên nhóc không muốn tranh đoạt ngôi vị.

Điều này làm Túc Khê có chút khó xử.

Mục tiêu đương nhiên quan trọng, nhưng nàng không muốn làm trái với ý nguyện của tên nhóc.

Nàng rối rắm nhìn tên nhóc qua màn hình, sau đó nhìn Hoàng đế, cuối cùng vẫn không cố ý để ngọc bội của tên nhóc rơi ra cho Hoàng Thượng phát hiện.

Chỉ là Túc Khê không nghĩ tới, mối quan hệ huyết thống này quả thực kỳ diệu, cho dù không có ngọc bội kia làm chứng cứ, nhưng hôm nay tại thời điểm Lục Hoán cứu Hoàng Thượng, Hoàng Thượng trong nháy mắt nín thở, khoảnh khắc đó, Hoàng Thượng không phải vì sợ bị sợi chỉ cắt vào cổ của mình , mà là bởi vì hắn nhìn thấy một bóng hình quen thuộc từ trên người Lục Hoán.

Khi Hoàng Thượng thẩm vấn thích khách có chút thất thần, tầm mắt liên tiếp nhìn sang Lục Hoán.

Cũng quên mất phải ban thưởng, sắc mặt không được tốt lắm, phất tay cho người áp giải thích khách về giao cho Đại Lý Tự xử lý, sau đó mọi người đều giải tán.

Lục Hoán và đám người Trấn Viễn tướng quân từ hành cung quay về nơi đóng quân ở ngoài thành, nhưng trước khi trở về, hắn ghé qua một chỗ ở ngoại thành. Ngày ấy sau khi rời Chùa Trường Xuân, hắn cho người đi hỏi thăm, thì ra Khanh quý nhân đúng là sinh ra tại Vân Châu này. Hoàng Thượng lúc ấy chôn cất nàng ở hoàng lăng, nhưng bởi vì tưởng nhớ nàng, nên lập cho nàng một ngôi mộ chôn di vật ở Vân Châu.

Mộ chôn di vật cũng có binh lính canh gác, Lục Hoán cậy mình võ nghệ cao cường, thần không biết quỷ không hay mà đi vào.

Đêm rất lạnh, Vân Châu ở gần Bắc cảnh, thời tiết giá rét, trên mặt đất đã đóng một lớp băng. Ngôi mộ chôn di vật nhìn qua trước đây vài ngày đã có người đã tới, để lại một hộp trang sức mà con gái thích, có lẽ là vị Hoàng đế si tình kia để lại. Nhưng dù vậy, xung quanh vẫn rất hoang du, không có một bóng người.

Lục Hoán rũ mắt lẳng lặng nhìn ngôi mộ chôn di vật, vẻ mặt có chút phức tạp.

Túc Khê giật giật tay áo hắn, lúc này hắn mới hồn hoàn lại, vẻ mặt trở nên dịu dàng hơn: “Ngươi đến rồi à.”

Túc Khê cảm thấy, từ tận đáy lòng tên nhóc kia tuy rằng không tin những lời đạo cô kia nói, nhưng về việc Khanh quý nhân là mẫu thân của hắn, hẳn là trong lòng hắn vẫn có chút xúc động. Suy cho cùng, từ lúc sinh ra, hắn chưa từng có ấn tượng gì với mẹ ruột của mình, đừng nói là Khanh quý nhân, ngay cả vị di nương trong phủ Ninh Vương kia, hắn cũng không biết nàng trông như thế nào. Hắn lớn lên ở phủ Ninh Vương, tuy rằng có thân phận, nhưng thật ra còn không bằng một cô nhi.

Túc Khê trong lòng có chút thương xót, cất giọng nhẹ nhàng, hỏi: “Ngươi đang suy nghĩ chuyện gì vậy?”

Tên nhóc nhìn chằm chằm vào mộ chôn di vật, nói: “Ta đang nghĩ, nàng hẳn là người rất tốt, nhưng đáng tiếc thiên tử vô tình. Ta cũng chưa từng thấy qua mặt nàng, nghe nói những bức họa trong cung đều đã bị thiêu, hôm nay Khanh Lan Uyển lại cháy lớn.”

Sau khi Khanh quý nhân chết, có một thời gian Hoàng đế nổi điên lên, cho người thiêu rụi toàn bộ nơi ở của Khanh quý nhân.

Nhưng sau khi thiêu xong, lại thất hồn lạc phách, vô cùng thống khổ, vì ngươi quá cố mà xây dựng cung điện ở Vân Châu. Thứ tình cảm phức tạp đó của thiên tử, thật khiến người khác không hiểu nổi.

Túc Khê không khỏi thở dài, nghĩ nghĩ, nói: “Đùng buồn, ít nhất vẫn còn có ta ở bên cạnh ngươi.”

Lục Hoán ngước mắt nhìn những dòng chữ đang lơ lửng trong màn đêm, lông mày thả lỏng, mỉm cười: “Ừm.”

Đại quân của Trấn Viễn tướng quân ngày hôm sau vẫn tiếp tục lên đường, mà tại hành cung ở Vân Châu, Hoàng đế cả đêm không ngủ, trong lòng hoài nghi, hắn bí mật gọi người tới, phân phó: “Bí mật điều tra về chuyện của Khanh quý nhân năm đó cho trẫm, tìm người thái y đã chẩn đoán nàng sinh non đến đây, tra khảo lại một lần nữa.”

Bắc cảnh tuyết bay mù mịt, tình huống nguy cấp, sau khi Trấn Viễn tướng quân dẫn theo đại quân đến, ngay tại biên cảnh bắt được gian tế của nước láng giềng.

Mà nước láng giềng đã lẳng lặng dẫn quân dưới thành, chỉ cần chạm vào là lập tức nổ ra chiến tranh.

Còn chưa đến Bắc cảnh, Lục Hoán đã vô cùng bận rộn, sau khi đến Bắc cảnh, giống như là phân thân.

Hai ngày đầu tiên Túc Khê nhìn qua màn hình thấy ven đường Bắc cảnh xác người chết đói chất đầy, thi thể chất cao như núi, những khách điếm, quán rượu, lúc này đều trở thành bãi tha ma, tai họa liên tục trong mấy năm làm tình hình càng trở nên nghiêm trọng hơn, bạo loạn nổ ra, khiến cho nơi này giống như một thành trì địa ngục trần gian.

Nhìn thấy mà rợn cả người.

Mà đến ngày thứ năm, nước láng giềng phái gián điệp đến giết chết hai bá tánh dân thường, bị quân đội Yến quốc bắt được, Trấn Viễn tướng quân vô cùng phẫn nộ, đã tự tay treo một vị thế tử của nước láng giềng bắt được mấy ngày trước lên cổng thành, để hắn từ từ bị chết vì lạnh. Ăn miếng trả miếng, tỏ thái độ Yến quốc tuyệt đối sẽ không nhân nhượng!

Như thế đã kích ngòi nổ, chiến tranh bắt đầu xảy ra.

Bình Luận (0)
Comment