Chương 216
Túc Khê và Lục Hoán ở bên này đồng thời đều nhận được nhiệm vụ thứ mười hai: “Dập tắt bạo loạn, lập được công trạng, đánh lui quân địch, đồng vàng khen thưởng là 2000, điểm số khen thưởng là 18.”
Nhưng vào lúc này, đối mặt với biên cảnh như một địa ngục trần gian, sự chú ý của hai người đều không đặt vào nhiệm vụ chính được.
Túc Khê lần đầu tiên thấy được cảnh tượng máu chảy thành sông như vậy, mí mắt không khỏi nhảy dựng.
Hoàn toàn không phải là những thi thể bị vứt trên mặt đất giống như khi hóa trang diễn xuất trong các bộ phim truyền hình, mà là xương thịt của những binh lính và bá tánh, tuy rằng Bắc cạnh giá lạnh, nhưng ruồi bọ và giòi vẫn sinh sôi, ở trong những thi thể đó bay lên và bò đi.
Bên trong thành, các bá tánh ôm nhau mà khóc lóc thảm thiết, ở nơi xa kia chiến tranh hỗn loạn, cờ của Yến quốc đang tung bay.
Nếu như không phải Túc Khê không có tiền nạp vào trò chơi, thì đã có thể nhìn thấy tất cả dáng vẻ sau khi chết đi của những con người nhỏ bé đó, lúc ấy chỉ sợ nàng thật sự sẽ nôn mửa luôn.
Vào ngày sinh nhật của tên nhóc, Túc Khê không kịp đón sinh nhật cùng hắn, hắn đã mặc áo giáp, dẫn binh rời khỏi Bắc cảnh, trực tiếp tham gia vào tiền tuyến, chiến tranh gấp gáp, phần lớn thời gian hắn đều ở trên lưng ngựa, thời gian nói chuyện cùng Túc Khê cũng không nhiều lắm.
Hắn muốn ngăn cản Túc Khê đừng mở bức màn trong cục gạch kia ra vào khoảng thời gian này, không nên nhìn những cảnh tượng máu chảy thành sông ở phía hắn.
Tuy nhiên Túc Khê lo lắng cho hắn, sợ tên nhóc được nàng nuôi dưỡng đến lớn như vậy bị thương trong chiến tranh, tần suất nàng cầm di động còn cao hơn lúc trước.
Lục Hoán và Trấn Viễn tướng quân ở trong lều thảo luận nghị sự, Lục Hoán đưa ra rất nhiều mưu kế, vì thế trong một tháng này, Yến quốc đã thắng rất nhiều lần, nước láng giềng đã rút lui khỏi một số thành trì.
Nhưng trước mắt lại xuất hiện một vấn đề nguy cấp. Trước khi nước láng giềng rút lui, đã trói hàng trăm người già, phụ nữ và trẻ em, một đường lui đến giữa hẻm núi Hồi Nhạn, buộc quân của Trấn Viễn tướng quân phải lui về.
Nếu như lúc này không thừa thắng xông lên, chỉ sợ nước láng giềng sẽ có thời gian nghỉ ngơi hồi phục sức lực, sau đó lại tiếp tục tấn công.
Nhưng nếu thừa thắng xông lên, hơn một trăm người già, phụ nữ và trẻ em kia sẽ bị chém đầu trước mặt để thị chúng. Tất cả bọn họ đều là thường dân bá tánh ở Yến quốc, thân nhân của bọn họ đang được đại quân hộ tống về thành, nếu như không màng tới tính mệnh của hơn một trăm người đó, trận đại chiến này, cho dù Trấn Viễn quân có thắng, sau này cũng chỉ sợ không còn niềm tin trong lòng người dân Yến quốc.
Vì vậy với những kế sách hiện tại, chỉ có một cách, là để cho một đội quân, bí mật lẻn vào hẻm núi Hồi Nhạn, cứu hơn trăm người kia ra, còn lại một lưới bắt hết quân địch.
Nhưng thâm nhập vào doanh trại của địch, việc này tương đối nguy hiểm.
…
Trong lều, Lục Hoán nhìn chằm chằm bản đồ địa hình trên bàn, tâm trạng rất nặng nề, ánh nến hắt lên sườn mặt của hắn tạo thành một cái bóng, lay động trong đêm tối.
Trước kia chưa đến Bắc cảnh, Túc Khê biết được hành quân đánh giặc thật sự rất vất vả, cho nên đã cùng tên nhóc luyện đánh cọc gỗ, luyện tập võ công. Nhưng nàng vạn vạn không ngờ tới, nó sẽ nguy hiểm đến như vậy.
Đao kiếm không có mắt, tuy võ công của tên nhóc rất tốt, không có thương tích gì lớn trên người, nhưng da thịt khó tránh khỏi việc bị cắt qua vài lần.
Trên khuôn mặt trắng tinh của hắn dính một ít bùn đất và máu, bởi vì không biết khi nào kèn phát động sẽ vang lên, cho nên cũng không kịp xử lý, cánh tay cũng bị một mũi tên bắn xuyên qua, hắn cũng chỉ vội vàng băng bó qua loa.
Mỗi ngày Túc Khê nhìn thấy hắn từ trong lều rời đi, tim lại đập thình thịch, chỉ khi nào hắn về lại trong lều, lúc đó trong lòng mới yên tâm hơn một chút. Sớm biết như thế, lúc đó nên trăm phương nghìn kế mà xoay chuyển nhiệm vụ chính sang một hướng khác, cho dù thế nào cũng tránh phải nhiệm vụ đến Bắc cảnh này.
Túc Khê nhịn không được than ngắn thở dài, ngồi ở trước bàn gõ bút, bài tập trước mặt một câu cũng không vào được.
Lục Hoán nhớ kỹ bản đồ địa hình, sau đó nhìn qua bức màn, thấy vẻ mặt lo lắng của nàng, ngược lại càng lo lắng cho nàng hơn. Mấy ngày nay sau khi Tiểu Khê từ trường trở về, không biết vì sao lại không làm bài tập, vẫn luôn lo lắng nhìn mình chằm chằm. Nếu cứ như vậy, không phải sẽ sa sút việc học sao?
Nhưng Lục Hoán không thể nói rõ ra được, hắn dịu dàng nói với Túc Khê: “Ngươi nghỉ ngơi sớm một chút đi, ta sẽ không sao đâu, lần này dẫn binh đi cứu người, ta đã có đối sách tốt, chưa chắc là ta sẽ dẫn binh đi ứng cứu.”
Túc Khê không tin chút nào, nàng cảm thấy Trấn Viễn tướng quân nhất định sẽ để tên nhóc dẫn người tới đó.
Nàng than thở nói: “Nếu sớm biết vậy ta sẽ không để ngươi đến cái nơi tồi tàn này.”
Đối với Túc Khê, tuy rằng nàng đã nhìn thấy cảnh tượng máu chảy thành sông kia, nhưng có lẽ là bởi vì những thi thể bá tánh đó đều được hệ thống chuyển về nhân vật hoạt hình, vậy nên dù nàng có thương hại, thì cũng không thể cảm nhận hết được nỗi căm phẫn này. Nàng để ý, mình ở bên cạnh hắn gần một năm rưỡi, vậy mà sinh nhật mười sáu tuổi của hắn lại xảy ra chiến tranh, nàng không giúp ích gì được.