Tôi Nuôi Lớn Một Chàng Hoàng Tử Bệnh Tật ( Dịch Full)

Chương 217 - Chương 217 - Chương 217

Chương 217 - Chương 217
Chương 217 - Chương 217

Chương 217

Nhưng Lục Hoán đã chính mắt chứng kiến cảnh tượng đẫm máu kia, muốn sớm ngày kết thúc chiến tranh, để cho bá tánh được thái bình cho nên so với nàng, hắn càng thêm vội vàng.

Lục Hoán cười cười, cũng không trách nàng không hiểu được triều đại của hắn.

Vốn dĩ bọn họ cách xa ngàn năm thời gian, và mọi thứ, cho dù là văn hóa, ngôn ngữ, hay là tư tưởng, đều không hề giống nhau. Hắn sau khi tiếp xúc qua một số kiến thức và văn hóa ở bên nàng, phát hiện ra triều đại của mình, có rất nhiều văn hóa phong kiến vô cùng cổ hủ, ngược lại ở bên nàng rất hòa bình, ở bên đó khó mà xảy ra chiến tranh.

Cho nên nàng không cần hiểu rõ sự phong bế lạc hậu ở triều đại của hắn, tự hắn sẽ tiếp thu cái tốt ở triều đại của nàng là được.

Hắn rất muốn chạm vào nàng qua bức màn, nhưng cảm thấy mình đột nhiên giơ tay ra, sẽ khiến nàng thấy kỳ quái, vì thế hứa hẹn nói: “Chắc là không cần quá ba tháng, cuộc chiến này sẽ kết thúc, đến lúc đó chúng ta trở về kinh thành đi, nhà mới ta mua ngươi còn chưa nhìn qua.”

Túc Khê lúc này mới vui vẻ hơn một chút: “Được.”

Lục Hoán lại thúc giục: “Mau đi ngủ đi.”

Túc Khê nhìn tên nhóc trên màn hình di động, không biết vì sao, từ lúc đạt được 100 điểm, sau khi tên nhóc trở về bản gốc, tuấn mỹ thì tuấn mỹ đó, nhưng giọng điệu của hắn nói chuyện với mình giống như một người cha già. Chính là cái kiểu người cha già luống cuống vội vàng chạy đi mua thuốc cho con khi bị đau bụng tới ngày vậy đó.

Nàng lắc đầu, tự hỏi có phải mình bị ảo giác hay không.

Nhưng mà lúc này đúng là đã muộn, nàng cũng nên dừng chơi game rồi, vì thế nàng chúc tên nhóc ngủ ngon, sau đó thoát game.

Tuy Lục Hoán thúc giục Túc Khê đi ngủ, nhưng trong lòng thật ra rất không muốn, thời gian hắn ở trong lều không nhiều, mấy ngày này không phải hành quân đánh giặc, thì chính là đi mai phục, có rất ít thời gian để nói chuyện cùng nàng. Hơn nữa bởi vì có quá nhiều quân binh, không có sự riêng tư, hắn có bị thương cũng chỉ tự mình xử lý vết thương, cũng không thể để nàng giúp hắn xử lý như lúc trước.

Trong lòng hắn cũng đang suy nghĩ, rốt cuộc khi nào mới có thể từ Bắc cảnh trở về kinh thành được.

Hắn nghĩ đến đây, lại ngước mắt lên nhìn vào bức màn.

Sau đó nhìn thấy, Tiểu Khê ở trên bức màn, trên đỉnh đầu hiện lên rất nhiều bọt khí.

“Hừ, nói rời đi liền rời đi, ta bị thương cũng không thèm ở bên cạnh ta thêm hai giây.”

“Hừ, hôm qua trên mặt ta bị thương, Sau khi Tiểu Khê tới cũng không chú ý đến, quan tâm cũng chỉ quan tâm hai câu là xong chuyện, đâu biết được suýt chút nữa mình bị thương nặng thêm rồi.”

“Hừ, muốn quay về kinh thành.”

“Hừ…”

Biểu cảm của Lục Hoán lúc này trống rỗng, một đám bọt khí này― trong đầu hắn lại có nhiều suy nghĩ đến như thế ư? Vì sao hắn lại không biết?! Hắn rõ ràng không hề có suy nghĩ này―Hắn tại sao lại có những suy nghĩ rề rề rà rà như thế chứ?!

Khuôn mặt Lục Hoán đỏ như quả cà chua, vội vàng che kín đầu, nhưng những bọt khí đó vẫn hiện lên không ngừng, nhưng may mắn màn hình của Túc Khê ở bên kia trong chốc lát tắt đen.

Mà ở trên bức màn, chỉ thấy Túc Khê nhìn những đám bọt khí của hắn, vỗ bàn cười lớn.

Vỗ bàn một cái vô tình làm ly nước rung lên.

Lục Hoán cả mặt đều đen: “…”

Lục Hoán không hiểu cơ chế xuất hiện của bọt khí này, hẳn là chỉ xuất hiện khi nội tâm hắn rối loạn phiền muộn.

Túc Khê vừa nhìn thấy đỉnh đầu của hắn toát ra bọt khí đã cười bò trên bàn, không kinh ngạc chút nào vì đã thành thói quen, xem ra đỉnh đầu của hắn đã toát ra bọt khí không biết bao nhiêu lần rồi.

Cũng không biết mỗi lần toát ra bọt khí lại nảy ra những suy nghĩ cổ quái gì nữa.

Lục Hoán nghĩ đến những điều này sắc mặt càng trở nên khó coi.

Hắn quả không còn gì để luyến tiếc.

Cũng giống như tất cả những người trẻ tuổi trên đời này đang sống trong tình yêu của họ, hắn thực sự mơ hồ hy vọng rằng nàng sẽ biết được những suy nghĩ đang trăn trở trong lòng hắn.

Đồng thời hắn cũng sợ nàng sẽ biết.

Hắn sợ một khi nàng biết sẽ cảm thấy khó xử, cảm thấy kì quái, sẽ không bao giờ mở viên gạch trong tay và đến tìm hắn nữa. Triều đại của hắn và thế giới của nàng cách nhau hàng nghìn năm, hắn sợ nàng biến mất hơn so với bất cứ ai.

Hơn nữa, đến lúc đó giữa hai người bọn họ, e rằng ngay cả bầu không khí thoải mái ấm áp hiện tại cũng không thể duy trì được.

Chẳng qua trước giờ thái độ Tiểu Khê chỉ coi mình như một nhân vật trong phim hoạt hình, bọt khí toát ra trên đỉnh đầu chẳng bao giờ hiện lên mấy từ “thích” hay “vui mừng”.

Nghĩ đến đây Lục Hoán cảm thấy tâm trạng rất phức tạp, nhưng vẫn thoáng yên tâm.

Bình Luận (0)
Comment