Tôi Nuôi Lớn Một Chàng Hoàng Tử Bệnh Tật ( Dịch Full)

Chương 218 - Chương 218 - Chương 218

Chương 218 - Chương 218
Chương 218 - Chương 218

Chương 218

Nhưng mỗi lần nàng mở viên gạch đến tìm hắn, trong lòng vẫn khó kiềm chế cảm giác vui mừng, lúc nàng không đến tìm trong lòng cũng không kiềm chế được mà nhớ tới nàng, lúc nàng đến giờ phải đi ngủ, mặc dù mình giục nàng đi ngủ, nhưng trong lòng lại rất không nỡ. Thật sự có bao nhiêu cảm xúc đối với nàng cũng khó kiềm chế được.

Lục Hoán chỉ sợ ngày nào đó không cẩn thận, bọt khí trên đầu sẽ vô tình thay mình để lộ những tâm tư không thể nói.

Cho nên tiểu Khê đến tìm hắn, hắn đã hít một hơi thật sâu và hết sức cố gắng để tập trung vào những gì trước mắt khi cùng nàng nói chuyện, cố gắng giữ cho cảm xúc trong lòng không dao động quá nhiều.

Túc Khê cũng không phải kẻ ngốc, rất nhanh phát hiện tên nhóc có chút kỳ quái.

Thông thường, bọt khí trên đầu hắn cứ năm ba ngày hiện lên một lần. Ngay cả khi bọt khí không có chữ thì cũng sẽ hiện ra mặt trời nhỏ, trái tim nhỏ hoặc lá cây các loại tinh tinh để biểu thị tâm trạng của hắn, từ lần trước hiện lên suy nghĩ “muốn về kinh thành” đến bây giờ cũng không thấy bọt khí xuất hiện.

Nhưng mà đó cũng chưa phải điểm kỳ lạ nhất.

Trước đây hắn không biết mình ở phương hướng nào nên khi nói chuyện với chính mình hắn theo bản năng nhìn khoảng không. Nhưng gần đây phương hướng hắn nhìn rất cố định đều là ngầng đầu nhìn thẳng về phía trước, ngay cả khi trước mặt là một cái bàn. Chẳng lẽ hắn cho rằng mình đứng trên bàn để nói chuyện với hắn?

Không chỉ như vậy có lúc biểu hiện của hắn cũng khác thường, ví dụ như lúc đó mình đang cười bò trên bàn, đáng lẽ hắn không nhìn thấy mình mới đúng, nhưng biểu cảm trên mặt lại có chút cứng ngắc.

Túc Khê cảm thấy khó hiểu, nên theo bản năng cảm thấy tên nhóc có gì dấu diếm không muốn để mình biết, thế nên mới kỳ quái như vậy.

Giữa nàng và hắn không có chuyện gì mà không thể nói, còn có thể có bí mật gì?

Là về thân phận của hắn và vị Hoàng đế kia lại có tiến triển mới gì chăng? Hắn ngại nên không trực tiếp nói với mình? Hay thiên tai biên giới phía Bắc trở nên nghiêm trọng làm cho hắn lo lắng không nghĩ đến những việc khác? Hay là hắn xấu hổ khi nói với mẹ mình là hắn đã yêu? Nhưng hắn đang ở trong doanh trại, xung quanh đều là binh lính, ai nấy cũng râu ria, đâu có cơ hội yêu? Túc Khê suy nghĩ đến đau đầu nên quyết định không nghĩ nữa.

Cứ như vậy sau khi nàng khởi động trò chơi, tầm mắt nhịn không được lại dừng ở trên người tên nhóc một lúc lâu.

Lúc trước còn nhìn trái nhìn phải để quan sát các quan viên khác đi lại trong màn hình, nhưng bây giờ nàng không kìm lòng nổi nhìn chằm chằm vào mặt của tên nhóc để xem có điều gì khác thường.

Nhưng sau khi nhìn quá nhiều, trong lòng Túc Khê lại dần dần sinh ra cảm giác- “tên nhóc dường như không còn là tên nhóc nữa.”

Lúc trước từ phủ Ninh Vương đến Binh bộ, hình ảnh của hắn trên màn hình điện thoại luôn là hình ảnh chibi, tên nhóc trong mắt nàng vẫn luôn giống như một cái bánh bao tay ngắn, chân ngắn, bất kể làm động tác gì, hay biểu cảm gì đều rất đáng yêu.

Mặc dù khi tức giận thì phía bên Túc Khê vẫn là khuôn mặt bánh bao phình lên, hoàn toàn không có một chút uy nghiêm.

Nhưng hiện tại tên nhóc ngày nào cũng treo danh hiệu “Lục Hoán mười bảy tuổi ở Yến quốc đã có thể lấy vợ và sinh con” trước mặt cô mỗi ngày – Đúng vậy, chẳng biết tại sao sinh nhật mười sáu tuổi của hắn trôi qua, danh hiệu này ngay lập tức thay đổi, hệ thống trò chơi thông minh tới đáng sợ.

Ngoài ra, trên người hắn còn khoác lên một bộ áo giáp màu bạc, đai lưng quấn quanh hông, hai tấm khiên bằng đồng ở trước sau, giày thường xuyên không kịp thay, cho nên đầu tóc rối bời. Ai nhìn vào cũng hoàn toàn không thể rời mắt khỏi thiếu niên tuấn mĩ như vậy.

Hơn nữa lúc trước hắn còn đặc biệt nhấn mạnh chiều cao tám thước của mình, làm cho Túc Khê bây giờ đều không mở hướng nhìn xuống mà mở hướng nhìn thẳng.

Kết quả là lần nào Túc Khê cũng bị thân hình cao lớn của thiếu niên làm giật mình, mà những nhân vật hoạt hình xung quanh thì lại càng giống với người lùn.

Tên nhóc luôn giữ nguyên hình dáng bản gốc là một cậu thiếu niên, thỉnh thoảng nhíu mày mỉm cười, rơi vào mắt Túc Khê càng chân thực vô cùng. Nàng không nhịn được ôm lấy lòng nghĩ, chả trách con gái của Binh bộ Thượng thư ngày đó muốn đưa tiễn.

Khi hắn cùng với đám người Trấn Viễn tướng quân nghị sự, lúc hướng về bản đồ bố trí quân đội trầm tư, nhất cử nhất động lại càng không cách nào hình dung được phong thái bên trong cổ nhân.

Hiện tại thiếu niên mười bảy tuổi anh tuấn vô song, khác hẳn so với bánh bao sữa cao không đến đầu gối của Túc Khê trước đây, giống như hai người hoàn toàn khác.

Túc Khê ngắm nhìn hắn một lúc lâu, gần như ngẩn ngơ, mỗi lần tròng lòng gọi “tên nhóc” thì đều bị nghẹn lại cảm thấy gọi không được.

Nhưng cũng nhờ trò chơi này ban tặng! Nàng muốn chuyển sang chế độ hình chibi như ban đầu, nhưng trò chơi này không thể chuyển lại được!

Chẳng lẽ đây là tính cưỡng chế, kiểu giàu quen rồi giờ muốn nghèo cũng không được à?

Bình Luận (0)
Comment