Chương 219
Trong lòng Túc Khê có chút buồn bực, cảm giác này giống như tên nhóc do chính tay mình nuôi nấng bỗng một ngày bỗng nhiên “đùng” một cái lớn lên, đối mặt với thiếu niên tuấn mĩ như thế, nàng căn bản không gọi ra được hai từ tên nhóc.
Lúc trước tên nhóc chưa qua sinh nhật lần thứ mười sáu, còn nhỏ hơn Túc Khê, Túc Khê vẫn có thể cười ha ha gọi “Tiểu Hoán”. Nhưng bây giờ, trơ mắt nhìn tên nhóc đã mười bảy tuổi, tính thời gian còn lớn hơn mình ba tháng, nàng ngay cả hai từ “Tiểu Hoán” cũng gọi không ra miệng được.
Có ai cao một mét tám mà vẫn có thể gọi là nhóc không không?
Loại tâm trạng phức tạp này dù sao cũng chỉ có một chút thôi, suy cho cùng mỗi ngày nàng và tên nhóc gặp mặt. Chắc sẽ không phát sinh cảm giác xa lạ gì.
Nhưng vẫn có một chút không được tự nhiên cũng ở mấy ngày này, nàng vừa lên mạng thì bắt gặp tên nhóc đang cởi bỏ áo giáp và áo choàng, trong nháy mắt liền đạt tới đỉnh điểm!
Túc Khê còn chưa kịp nhắm mắt lại, đã nhìn thấy nửa thân trên của thiếu niên trong lều!
Hắn vừa mang binh tuần tra xong, từ bên ngoài xuống ngựa, để cho hai tên lính canh gác bên ngoài lều, sau đó đứng ở bên giường quay lưng về phía Túc Khê cởi áo giáp, áo choàng cởi ra một nửa, cầm lấy kim sang dược trên bàn bắt đầu bôi lên vết thương.
Làn da thiếu niên giống như quét một lớp men trắng, bóng loáng, đường cong hoàn mỹ, sau gần một năm luyện tập chiến đấu, cơ bắp mỏng manh không còn nữa, lộ ra một loại cảm giác đan xen giữa thiếu niên ngây ngô và sự trầm ổn của nam nhân trưởng thành. Hình như trên bả vai hắn có một mũi tên bị rỉ máu, tăng thêm cảm giác vẻ đẹp bị tàn phá bởi chiến tranh.Túc Khê: Ôi!!!!!
Túc Khê tại thời điểm tên nhóc vẫn còn là bánh bao sữa đã nhìn qua cơ thể hắn khi giúp hắn thay quần áo ướt, nhưng lúc đó cơ thể của bánh bao trắng nõn và mềm mại căn bản nhìn không thấy gì cả.
Nàng không ngờ rằng thực tế cơ thể của tên nhóc lại vô cùng hoàn mĩ.
Nàng cứ như vậy không kịp chuẩn bị đã nhìn hết tên nhóc.
Mặc dù Túc Khê không có suy nghĩ khác thường gì đối với tên nhóc, nhưng bình thường nàng không hề xem mấy bộ truyện người lớn, cũng không có cơ hội xem những cảnh thân mật trong các bộ phim truyền hình, trong đầu nàng tương đối đơn giản, nàng chưa hề nhìn cơ thể của người khác, trăm nghìn lần không nghĩ tới, lần đầu tiên nhìn thấy đó là tên nhóc trong trò chơi! Đột nhiên, mặt nàng không khỏi nóng bừng lên.
Túc Khê xoa nhẹ mặt, hết sức làm mình tỉnh táo lại, hắn vẫn còn bị thương.
Nàng vội vàng đổi loại thuốc kim sang dược hiệu nghiệm trăm phần trăm từ cửa hàng, giật một bên áo choàng của tên nhóc lo lắng nói: “Tại sao lại bị thương rồi?”
Lục Hoán hễ không có mặt trên chiến trường sẽ lập tức mở bức màn lên, khi hắn ngẩng đầu thấy nàng cũng mở cục gạch trong tay, khóe miệng nở nụ cười nói: “Chỉ là trầy da thôi.”
Màn hình phóng đại của Túc Khê rơi vào trên cánh tay hắn, thấy quả thật chỉ là trầy da, vấn đề cũng không lớn nên mới yên tâm một chút.
Vết trầy ở sau cánh tay, tên nhóc tự băng bó có chút khó khăn nhưng Túc Khê cách màn hình tay chân cũng lóng ngóng, không dễ thao tác, nàng sợ mình làm đau tên nhóc, nên không chủ động băng bó giúp hắn.
May mắn thay tên nhóc tay chân nhanh nhẹn rất đã nhanh chóng băng xong, sau đó cúi đầu mặc áo choàng.
Hắn vừa cúi đầu mặc áo choàng, mái tóc dài đen nhánh xõa trên xương bả bả vai cường tráng, ánh mắt Túc Khê không biết nhìn vào đâu.
Túc Khê trong lòng khóc không ra nước mắt.
Tại sao, tại sao trò chơi này không thể đổi trở lại chế độ ảnh hoạt hình ban đầu, bây giờ mặt cô nóng không tả được, giao diện cũng không dám dừng lại ở trong lều nữa.
Cô vội vàng chuyển giao diện ra ngoài, ho khan một tiếng nói với tên nhóc: “Ta đột nhiên nhớ ra mình còn có việc gấp, lát ta quay lại sau.”
Lục Hoán trong lòng có chút mất mát, hăn còn định cùng nàng thương lượng chuyện khác, không ngờ nàng đến chưa đầy nửa giây đã rời đi, nhưng nghĩ đến hẳn là quả thực có chuyện gấp, hắn cũng không tiện ngăn lại.
Vì vậy hắn khẽ gật đầu, cố gắng hết sức để không để lộ ra sự mất mát của mình mỉm cười nói: “Được, gặp lại sau.”
Túc Khê gấp rút tắt màn hình, lúc nãy không cẩn thận bắt gặp cảnh tượng thiếu niên cởi quần áo vẫn còn đọng lại trong tâm trí không xua đi được.
Nàng lắc đầu, nhảy xuống ghế sô pha hướng về phía không khí điên cuồng tập thể dục, sau đó cho rằng mình đã tiêu mỡ và không sợ nữa, nên lấy từ tủ tivi ra hai gói snack để ăn.
Còn Lục Hoán vốn tưởng rằng nàng thật sự sẽ có chuyện gấp muốn đi ra ngoài: “...”
Lục Hoán cũng thấy Túc Khê gần đây có chút kỳ lạ, rõ ràng nói có việc nên vội vàng tắt màn hình, nhưng nàng vẫn tiếp tục ở nhà ăn snack một cách chán nản, xem ra không hề giống là có chuyện xảy ra.