Chương 220
Lục Hoán không khỏi bắt đầu hoài nghi mình có phải đã làm sai chuyện gì khiến nàng không muốn lại mình nhiều như trước.
Lục Hoán vốn muốn dành nhiều thời gian để nói chuyện với nàng, nhưng việc quân đang khẩn cấp, nhiệm vụ vô cùng cấp bách giải cứu hơn một trăm người già và phụ nữ trẻ em, hắn chỉ có thể tạm gác việc này để sang một bên, đợi tình hình bên này không còn khẩn cấp thì hỏi lại nàng sao như vậy.
Khe núi Hồi Nhạn dễ phòng thủ lại khó tấn công, nếu trực tiếp xuất quân đến gần, chỉ sợ rằng những con tin sẽ bị tàn sát ngay lập tức.
Trước tình cảnh này chỉ có dùng trí, Trấn Viễn tướng quân quyết định giao việc này cho Lục Hoán, sai hắn chọn lấy mười người tạo thành một tiểu đội mười một người, giả vờ đi do thám trước, làm như vô tình sa lưới, bị địch bắt làm tù binh.
Kể từ đó mới có thể tiến sâu vào doanh địch và giải cứu những con tin.
Tuy nguy hiểm nhưng đây là cách duy nhất.
Quân địch đã biết mặt Lục Hoán, sau khi Lục Hoán bị bắt làm tù binh nhất định sẽ trả thù, cuộc trả thù này không thể đơn giản như một vết thương nhỏ trên da thịt. Vì vậy lần này bọn họ vào doanh địch, nhất định phải đưa hơn một trăm người ra ngoài càng sớm càng tốt, nếu không sẽ khó đảm bảo được an toàn.
Chuyến đi này vô cùng nguy hiểm, bởi vậy Lục Hoán thật sự không hy vọng Túc Khê sẽ nhìn thấy quá trình bị thương của mình, nàng nhất định sẽ sợ hãi.
Hắn suy nghĩ một lúc thời gian hành động ấn định vào nửa đêm khi tuyết rơi dày đặc.
Biên giới phía Bắc yên tĩnh không mộttiếng động, chỉ có trong thành truyền tới tiếng than khóc đau khổ của một số bách tính mất người thân. Sau khi Lục Hoán và các thuộc hạ của Trấn Viễn tướng quân cải trang mặc quần áo và áo giáp của quân địch, vòng qua rừng núi hướng về phía khe núi Hồi Nhạn.
Lục Hoán thấp giọng phân phó: “Mau chóng làm xong, sau khi bị bắt làm tù binh nghĩ cách đốt doanh lương thảo, chậm nhất cũng không quá ngày mai.”
Mười người còn lại nghiêm túc gật đầu với hắn.
Lục Hoán tính toán rất rõ ràng, lúc này nàng mới ngủ mà ngày mai nàng phải đến trường, sau khi từ trường trở về mới mở tấm màn. Như vậy bên này mình phải gấp đôi thời gian và tốc độ, vừa lúc hai ngày một đêm.
Khuya mai vào thời điểm này có thể trở lại trong lều của mình.
Quân địch đã lui về khe núi Hồi Nhạn tuy lúc này đã kiệt sức nhưng cũng là thời khắc phải mạnh mẽ chống đỡ đến hơi sức cuối cùng kiểm soát chặt chẽ toàn bộ binh lính ra vào núi Hồi Nhạn.
Quân địch hiển nhiên cũng lo lắng quân Yến quốc sẽ vòng qua phía sau núi Hồi Nhạn đi thẳng vào nội địa, nên đã gom hết con tin vào trong khe núi, biến khe núi thành tường đồng vách sắt.
Khi Lục Hoán cùng đám người ngụy trang lén lút tiến vào rất khó để không bị quân địch phát hiện.
Quân địch đã có người phát hiện nhưng chúng vẫn im lặng, chỉ chờ chúng đến gần khe núi một mẻ bắt tất cả.
Nhưng không ngờ rằng đây chính là cái bẫy của Yến quốc.
Mọi thứ diễn ra đúng như kế hoạch. Tiểu đội mười một người nhanh chóng bị bắt chỉ có mười người bị bắt đến khe núi làm tù binh, nhưng quân địch không biết rằng lúc xuất phát tổng cộng mười một người, lúc này lực chú ý của tên đứng đầu canh gác khe núi hoàn toàn đổ dồn về phía Lục Hoán và thuộc hạ dưới trướng của Trấn Viễn tướng quân là Trung lang tướng và những người này.
Hắn nhận ra những người này đều là anh hùng chiến đấu trong các trận chiến trước, nhất là có một người nghe nói là người kế vị của Trấn Viễn tướng quân là Kỵ Đô Úy họ Lục, nếu có thể chém đầu mang về hoặc bắt sống thì nhất định sẽ được ban thưởng hậu hĩnh!
Tuy nhiên khi Lục Hoán và những người khác bị đánh bằng roi và tra khảo ép cung hàng trăm lần trong khe núi, bên kia lương thảo của quân địch ở giữa hẻm núi đột nhiên ánh lửa ngập trời!
Quân địch bị trúng kế điệu hổ ly sơn khiến chúng trở tay không kịp, vội vã điều binh đến dập lửa.
Lục Hoán và chín người còn lại nhân cơ hội nới lỏng dây trói đi nhà lao cứu người.
Tất cả các hành động đều phải tốc chiến tốc thắng.
Đợi sau khi cứu người ra, quân địch không còn có thể lấy tính mạng những người này để uy hiếp quân đội Yến quốc, lúc họ quay về trên núi Hồi Nhạn đột nhiên lao ra rất nhiều cung thủ trên tên có lửa vạn tên cùng bắn, còn dùng đá to lắp kín đường, tiêu diệt toàn bộ những người trong núi Hồi Nhạn.
Khi Lục Hoán và đám người dẫn theo hơn một trăm người già, phụ nữ và trẻ em chạy ra từ khe núi Hồi Nhạn, phía ngoài sớm đã có người của Trấn Viễn tướng quân tiếp ứng, Trấn Viễn tướng quân hết sức vui mừng khôn xiết, đích thân dẫn người đến tiếp ứng.
Hơn trăm người này phần lớn là người thân của bách tích trong thành, người thân của họ đã sớm theo quân đội chờ bên ngoài thành, khi nhìn thấy có đội ngũ từ xa trở về, họ gần như không kiềm chế được sự kích động, nước mắt thay nhau rơi xuống xông đến đón người.