Chương 221
Nhưng mà cũng không thể cứu hết tất cả mọi người, có một số con tin vốn yếu ớt, trong thời gian bị quân địch tra tấn không chống đỡ được đến ngày Trấn Viễn tướng quân tới giải cứu họ.
Lúc này nhiều người đang chống đỡ đến hơi sức cuối cùng, sau khi trở lại trong thành thì hôn mê bất tỉnh ngã xuống đất, nên các đại phu trong thành tay chân luống cuống gấp rút đi cứu chữa.
Những bách tính được cứu sống còn tỉnh táo cùng nhau quỳ xuống, lần lượt dập đầu cảm tạ ơn cứu mạng của Trấn Viễn quân.
Ngoài thành ánh lửa ngút trời, trong thành loạn thành một đống, nhưng bất luận thế nào, kể từ hôm nay, chiến tranh ở biên giới phía Bắc sẽ bị dập tắt rất nhiều, quân địch tổn thất nặng nề ít ra cũng không dám hành động hấp tấp, ít nhất trong vòng nửa tháng đại quân ó thể nghỉ ngơi và chỉn đốn.
“Kỵ Đô Úy!” Một đại phu trong quân doanh mang theo hòm thuốc đi tới xem vết thương cho Lục Hoán, nhưng lúc này đại phu trong thành đang thiếu hụt, cho nên Lục Hoán để hắn đi xem vết thương của người khác, huống chi Lục Hoán cũng không quen bị người khác tiếp xúc thân thể, nên vội vàng cáo lui với Trấn Viễn tướng quân, sau đó trở về lều của mình, muốn xử lý xong vết thương trước khi nàng tới.
Trên người Lục Hoán không tăng thêm vết thương nghiêm trọng nào, chẳng qua sau khi giả vờ bị bắt làm tù binh trên lưng và cổ của hắn lại có thêm vài nhát roi nữa, những vết roi này đối với hắn mà nói cũng không phải là không chịu nổi, nhưng sau khi rơi vào trong tay quân địch đóng ở núi Hồi Nhạn, quân địch vì cậy mở miệng của bọn họ tìm bản đồ địa hình biên giới phía Bắc đã rắc muối lên vết thương.
Lúc trước không cởi quần áo trong cũng chỉ thấy lớp áo trắng loang lổ vết máu, trước khi cởi xuống đã có thể nhìn thấy những vết thương bong da sứt thịt.
Lục Hoán kêu người đi lấy nước, thuần thục rửa sạch vết thương, bôi kim sang dược. Mặc dù trên người da thịt đau đến tê dại, nhưng Lục Hoán trong lòng vẫn mơ hồ vui vẻ, sau khi hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ lần này, chắc chắn sẽ được cộng hơn mười điểm, như vậy cách ngày hắn có thể nhìn thấy nàng, càng ngày càng gần.
Nghĩ đến đây không chú ý sức lực trên tay, miệng vết thương trên vai lại nứt ra, Lục Hoán không khỏi nhíu mày.
Hắn vốn định xử lý vết thương thật nhanh, nhưng vết thương trên người quá nhiều, cho nên động tác không thể không chậm lại một chút, nhìn thấy đồng hồ trên tường nhà Túc Khê đã chuyển sang năm giờ rưỡi, hắn vội vàng mặc quần áo tử tế buộc lại thắt lưng. Thu dọ băng vải dính máu dưới đất, lệnh cho người bên ngoài lều vứt đi.
Hắn ngồi phía trước bàn và bắt đầu ghi chép tình hình quân sự, ngoại trừ vết thương trên cổ khó che giấu, hoàn toàn nhìn không ra là đang bị thương nặng.
Bình thường Túc khê tan học về sẽ lập tức lấy điện thoại ra lên mạng ngay, nhưng vì lần trước nàng vô tình bắt gặp cơ thể để trần của Lục Hoán, nên khi vào mạng lại đã cẩn thận hơn.
Sau khi mở trò chơi, trước tiên che mắt lại, lăng lẽ mở một bên mắt để lộ ra một đường nhỏ, đầu tiên là xem tên nhóc có phải đang tắm hay không, nhìn thấy hăn quần áo chỉnh tề ngồi trước bàn, Túc Khê mới thở phào nhẹ nhõm và hoàn toàn bỏ bàn tay đang che mắt mình xuống.
Cảm giác trong lòng nàng thật kỳ quái… Chủ yếu là vì tên nhóc bỗng chốc biến thành thiếu niên tuấn mĩ “mười bảy tuổi có thể cưới vợ sinh con”, điều này khiến nàng không thể không biết xấu hổ giống trước kia nữa. Người xưa không phải đều rất để ý đến danh tiết của họ sao? Tên nhóc khẳng định cũng rất để ý, sau này hắn còn phải cưới vợ, vì vậy sự trong sạch của hắn không thể để mình vấy bẩn.
Túc Khê đi đến bắt chuyện với tên nhóc: “Ngươi đang viết gì vậy?”
Nàng nhìn lướt qua thì phát hiện tên nhóc đang ghi báo cáo quân tình, chữ của tên nhóc vẫn luôn rất đẹp.
Lục Hoán ngạc nhiên vì hành động che mắt vừa rồi của nàng— nàng bị sao vậy, mắt cảm thấy khó chịu à? Nhưng Lục Hoán lại không dám hỏi, đành phải nhìn chằm chằm tấm màn trước mặt một hồi lâu, bảo đảm mắt của nàng không vấn đề, vẫn là đôi mắt đen láy sáng ngời như trước mới yên tâm.
Lục Hoán cười với nàng nói: “Ngươi đến rồi, ta nghĩ không quá vài tháng, đại quân đóng ở biên giới phía Bắc sẽ thắng trận trở về triều, đến lúc đó...”
Lục Hoán chưa kịp nói xong, Túc Khê đã ngắt lời hắn.
Túc Khê đột nhiên kéo lớn giao diện đến cổ của hắn, kinh ngạc nói: “Lục Hoán, cổ của ngươi bị sao vậy?”
Lục Hoán nhận ra rốt cuộc cuối cùng nàng cũng không gọi mình là tên nhóc nữa rồi, cũng không biết đây là chuyện tốt hay chuyện xấu. Hắn cố gắng che cổ lại, nhưng vết thương giấu không được, nên nhẹ nhàng nói: “Đêm qua chúng ta đi giải cứu những con tin đó ra. Ta bị thương nhẹ, nhưng không đáng lo ngại gì.”
Không lo ngại cái rắm. Từ trước tới nay đây là vết thương nặng nhất mà Túc Khê chứng kiến hắn phải chịu từ cuộc hành quân! Túc Khê vừa sốt ruột vừa giận vừa lo lắng, thấy hắn mặc quần áo chỉnh tề, tóc dài buộc tỉ mỉ, rõ ràng là vừa mới tắm xong, tại sao phải đi tắm? Nhất định là bị thương rất nặng, không muốn để máu thấm qua áo choàng bị mình phát hiện. Tức giận là sớm đã nói nếu như muốn hành động, thì báo trước cho mình, kết quả hắn thừa dịp mình ngủ mà đi hoàn thành nhiệm vụ.