Chương 222
Túc Khê nghiến răng không nói, tay chân luống cuống vội vàng lục tung cửa hàng tìm kim sang dược hiệu nghiệm trăm phần trăm.
Kim sang dược này Lục Hoán cũng có thể mua ở cửa hàng, nhưng mỗi lần nhìn thấy dáng vẻ nàng lo lắng mua ở cửa hàng, Lục Hoán lại có cảm giác được quan tâm, hắn rất thích cảm giác này, cho nên hắn cũng không tự mình lấy kim sang dược, mà là hằng ngày đều dùng của nàng mua.
Hắn mỉm cười nhìn nàng chọn kim sang dược, ầm ầm dùng khá nhiều bạc.
Túc Khê ngẩng đầu nhìn lên thấy khóe mắt và đuôi lông mày tên nhóc có ý cười, giận không được nói: “Cười cái rắm, đứng qua đây!”
Lục Hoán: “...” Hắn đột nhiên phát hiện vẻ mặt hung dữ của tiểu Khê.
Túc Khê để Lục Hoán đi kéo chặt màn một chút, sau đó đến gần. Hắn không chịu cởi quần áo ra để nàng xem vết thương, thì nàng tự mình xem.
Túc Khê hoàn toàn không quan tâm đến câu nói nam nữ thụ thụ bất thân nhảm nhí, lòng như lửa đốt kéo áo choàng của tên nhóc ra, ánh mắt rơi vào những vết thương chằng chịt, lập tức hít một hơi lạnh, quả thực máu thịt mơ hồ, nhìn mà đáng sợ.
Bị thương nặng như vậy, vừa rồi hắn sắc mặt không đổi ngồi ở đó vết báo cáo quân tình? Vẫn cười với mình như không có chuyện gì xảy ra?
Túc Khê hai mắt đỏ hoe, hết sức muốn nói hay là chúng ta nên đến gặp Trấn Viễn tướng quân cáo bệnh, trở về kinh thành trước, nhưng lời ra đến khóe miệng lại nuốt trở vào.
Mũi nàng cay cay, lại thở dài, sau đó thật cẩn thận nhẹ nhàng đổ kim sang dược bôi lên người Lục Hoán, mãi đến khi vết thương của hăn phủ một lớp bột thuốc thật dày, mới để hắn một lần nữa quấn lại băng vải, mặc quần áo vào.
Hắn có can đảm và mưu lược, có thể cai quản Binh bộ được tướng quân ưu ái, lại có thể dẫn binh đánh giặc, ổn định lòng quân, lại càng có thể ngăn cản âm mưu ám sát Hoàng đế.
Ngay khi bị thương, hắn cũng giấu diếm không cho mình phát hiện ra.
Nếu hắn không cần mình nữa, vậy mình còn có thể làm gì khác? Cũng không thể ngày nào cũng lên mạng và tán gẫu với hắn, nói như vậy, đợi hắn cưới vợ sinh con, chắc chắn hắn sẽ bắt đầu cảm thấy mệt mỏi.
Không cần nàng nữa, nàng sẽ thành người vô dụng.
Hơn nữa dạo này hắn kỳ lạ lắm, bọt khí trên đỉnh đầu không còn xuất hiện nữa, như thể hắn không còn mở lòng với mình nữa.
Túc Khê không biết nên làm gì bây giờ, dụi dụi mắt, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra rồi nói với tên nhóc: “Lần sau bị thương thì phải nói cho ta biết, nếu không ta sẽ tức giận.”
Lục Hoán nói: “Ừm.”
Hắn mặc áo choàng, thắt đai lưng, đột nhiên có một người lính từ bên ngoài lều lên tiếng: “Kỵ Đô Úy đại nhân, trong số những người được cứu, có một cô gái tự xưng là con gái của một vị thái y trước đây, sở trường chữa bệnh cho người, muốn báo đáp ân cứu mạng nên mang thuốc trị thương đến, có thể giúp ngươi mau chóng bình phục. “
Lục Hoán ngược lại không quan tâm đến bất kỳ thuốc trị thương nào, dù sao thì kim sang dược của Túc Khê đã có tác dụng thần kỳ rồi.
Tuy nhiên có thể lấy để chia cho đồng liêu ngày đó cùng hắn tiếu sâu vào doanh trại của quân địch, hắn nhỏ giọng nói với Túc Khê: “Ta đi một lát rồi sẽ về ngay”.
Túc Khê: “Ừm.”
Con gái của cựu thái y? Túc Khê đắm chìm trong game quá lâu, lập tức có dự cảm nào đó, nên mở hệ thống góc trên bên phải ra xem, quả nhiên, liền thấy được cột “Hậu cung” mới tăng thêm “con gái của thái y cũ, Liễu Như Yên”.
Nàng:…
Trò chơi nát này thực sự tận dụng triệt để ghê. Ngay cả sau khi đánh giặc cũng không quên sắp xếp hậu cung cho tên nhóc!
Túc Khê vội vàng chuyển giao diện, chuyển đến bên ngoài lều, quả nhiên nhìn thấy tên nhóc đang đứng đối diện với một người con gái.
Nàng nạp tiền vào game mở chế độ hình ảnh sắc nét, nhìn cô gái, thấy nàng tuy rằng mặt mũi thanh đạm, không xinh đẹp như con gái của Binh bộ Thượng thư, cũng không có vẻ đẹp nghiêng nước nghiêng thành hấp dẫn bằng con gái của Vạn Tam Tiền, nhưng có một hương vị dịu dàng trong đó.
Ít nhất, sau khi bức tranh gốc được mở ra, rất xứng đôi với tên nhóc, chiều cao chạm đến ngực áo choàng của tên nhóc, vô cùng nhỏ nhắn đáng yêu.
Nàng đem thuốc đã sắc gói lại, không biết nói gì với tên nhóc, dù sao Túc Khê cũng không để ý đến khung thoại bật lên.
Chỉ thấy tên nhóc nhận gói thuốc, tiện tay đưa cho tên lính phía sau.
Túc Khê không biết tại sao trong lòng lại có chút chua xót – rõ ràng trước đây chưa gặp bao giờ, lúc trước nhìn thấy tên nhóc tránh tú cầu như tránh quỷ. Nàng còn hết sức hận sắt không rèn thành thép, cho rằng tên nhóc trai thẳng kiên cường không cứu được nữa.
Nhưng bây giờ tên nhóc không còn thẳng nữa, không đuổi người ta đi, mà lại nhận gói thuốc của nàng.