Chương 223
Trong lòng Túc Khê lại có cảm giác nói không nên lời.
Có thể vì trước kia tên nhóc vẫn còn là bánh bao sữa, Túc Khê với tâm trạng xem trò vui mong chờ xem hắn sẽ thích ai, nên rất là hí hửng.
Nhưng bây giờ, nàng phát hiện tên nhóc càng ngày càng thích gạt mình, cũng không cần mình nữa, giống như dần dần đã trưởng thành, trong lòng nàng lại có một loại cảm giác mất mát.
Mà cảm giác này càng khó chịu hơn, khi thấy tên nhóc lại xuất hiện thêm một người trong hậu cung.
Suy cho cùng tên nhóc thực sự đã đến tuổi thành thân. Bây giờ vẫn chưa thành thân, nhưng cũng không bày tỏ suy nghĩ của bản thân với mình nữa, đợi đến khi thành thân, chắc chắn sẽ không thể quay về trạng thái không có gì dấu diếm mình như trước đây.
Túc Khê giương mắt nhìn dòng chữ trên đỉnh đầu tên nhóc, “mười bảy tuổi ở Yến quốc đã có thể lấy vợ và sinh con”, chỉ cảm thấy càng thêm mất mát.
Nàng cũng không hiểu sao lòng mình lại rối bời, nàng không nên như thế này, nhưng nàng không giải thích được, trong lòng chỉ thấy khó chịu.
…Tên nhóc có phải càng ngày càng không cần mình rồi không?
Thấy tên nhóc về trong lều, nàng mới lấy lại bình tĩnh chuyển giao diện trở lại trong lều.
Lục Hoán ngồi lại sau bàn hỏi: “Ngươi có còn ở đây không?”
Thật ra câu nói này không cần hỏi, hắn vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy trên tấm màn tiểu Khê không biết đang suy nghĩ cái gì, tóm lại là có vẻ rất ủ rũ.
Nàng trầm mặc một lúc mới nói: “Vẫn còn.”
Lục Hoán nhìn ra nàng có vẻ hơi phiền muộn, nhưng cũng không hiểu tại sao, chẳng lẽ vừa tắt màn rời khỏi lều thì bên kia đã xảy ra chuyện không hay sao?
Cho nên Lục Hoán nhịn không được hỏi: “Sao lại không nói, có chuyện gì không vui sao?”
Túc Khê gãi gãi đầu nói: “Không có.”
Nàng không nhịn được mở giao diện ở góc trên bên phải nhìn thoáng qua, phát hiện lúc trước thấy lúc trước Hàm Nguyệt và con gái của Vạn Tam Tiền đều là xuất hiện trong cột hậu cung rồi biến mất ngay, nhưng cô gái nông dân được tên nhóc cứu vẫn còn ở lại trong cột, vẫn chưa biến mất.
Ý không phải nói là so với hai lần trước, tên nhóc có thiện cảm với cô gái nông dân này hơn sao?
Nói không chừng lần này trở về kinh thành, có thể trực tiếp đưa người trở về. Sau đó lại phát triển tiết mục lấy thân báo đáp.
Tuy nàng nên mừng cho tên nhóc, nhưng nghĩ đến vừa rồi tên nhóc bị thương không nói cho mình biết, còn phải tự mình phát hiện, trong lòng nàng cảm thấy chua xót.
Haha, nhóc dù sao thì ngươi cũng đã có người khác sắc thuốc cho ngươi rồi chứ gì? Không cần lão mẫu thân nữa rồi chứ gì?
Túc Khê đang oán thầm, Lục Hoán rõ ràng cảm thấy được trong tấm màn nàng có chú tưu tư phiền muộn, nhưng nhìn không ra nguyên nhân, nhìn tới nhìn lui, chỉ thấy đôi môi có chút khô ráp ước chừng ngồi điều hòa quá lâu, dễ bị cảm phong hàn.
Lục Hoán nhớ tới dáng vẻ đau bụng kinh đến lăn lộn lần trước của nàng, không khỏi lo lắng một hồi, nghĩ tới nghĩ lui liền khuyên nhủ: “Uống nhiều nước nóng.”
Túc Khê: “...”
Túc Khê càng khó chịu hơn, không kìm được mà trừng mắt nhìn tên nhóc trên màn hình.
Nhưng nói chuyện vẫn rất thân thiết: “Hahaha được, ta biết rồi, ngươi nghỉ ngơi sớm, ngày mai ta lại đến gặp ngươi.”
Lục Hoán nghe vậy, đặt bút lông xuống, hỏi: “Ngươi lại có việc gì phải rời đi sao?”
Túc Khê không có việc gì, chỉ là trong đầu nàng đang rối bời, nhìn bốn chữ to “cưới vợ sinh con” trên đầu Lục Hoán, mí mắt nhảy dựng, tâm trạng càng thêm trầm xuống.
Nàng nói: “À, có chút việc, ta đi trước đây, tạm biệt.”
Lục Hoán trong lòng mất mát, đành phải nói: “Tạm biệt.”
Túc Khê vò đầu bứt tóc, tắt màn hình.
Nàng thực sự khá sợ một ngày nào đó tên nhóc sẽ không còn cần đến mình nữa, bởi vì mặc dù lúc đầu nàng chỉ xem đây như một trò chơi, nhưng sau một thời gian dài, nàng cũng dành tình cảm sâu sắc cho hắn.
Nàng không rõ loại tình cảm này là gì, là ngày qua ngày gom góp tích lũy làm bạn không gì giấu diếm, hay là cảm nhận, hay là từ từ hiểu rõ lẫn nhau dần dần trở thành loại tình cảm tri kỷ.
Vì vậy nàng gần như có chút sợ hãi về việc hắn lớn lên.