Chương 234
“Ngươi bên đó sau khi xuất hiện tấm màn, cũng có thể nhận được nhiệm vụ á? Đợi một chút, giao diện bên kia của ngươi bản đồ đầu tiên là nhà ta? Ngươi ban đầu cũng thấy ta ngắn tay ngắn chân giống như nhân vật hoạt hình?... Không phải chứ, ngươi nói cho rõ ràng lại xem nào, khoảng thời gian này ngươi đã học được tiếng Anh? Cái gì????”
“Ngươi khoan hãy nói, để cho ta bình tĩnh lại cái đã.” Sau khi Túc Khê cặn kẽ hỏi Lục Hoán tình huống bên kia, cả người hoàn toàn ngổn ngang trong gió.
Vốn nàng là cho là trong điện thoại xuất hiện một trò chơi có thể kết nối với Yến quốc thời cổ đại, đã là vô cùng không khó tin nổi rồi, nhưng bây giờ lại còn có cái khiến cho đại não người ta ngừng hoạt động hơn nữa, bên phía tên nhóc lại xuất hiện một thứ được hắn gọi là tấm màn, rõ ràng chính là bản phóng đại của màn hình điện thoại của mình bên này mà!
Nói cách khác, hệ thống này thật ra là hai chiều, hệ thống của tên nhóc bên kia có chức năng hoàn toàn giống với hệ thống của cô bên này! Thậm chí, còn cao hơn cấp một chút —— bởi vì màn hình bên kia của hắn là trong suốt, người ngoài và cả mình đều không nhìn thấy!
Mặc dù sau khi thi môn thể dục, nàng đã có thể đoán được tên nhóc bên kia hẳn là có thể thấy mình, nhưng vạn lần không ngờ tới lại có loại chuyện này. Bây giờ, trò chơi này có lẽ đã không thể gọi là trò chơi được nữa rồi, mà là hệ thống cầu nối liên kết hai cái triều đại lại với nhau.
Túc Khê đặt mông ngồi xuống giường, mắt chữ A miệng chữ O, kinh ngạc rất lâu, mới chậm rãi hiểu ra vấn đề từ đầu đến cuối. Những chuyện này mà nói ra ngoài với người khác, người khác khẳng định cũng sẽ cảm thấy như chuyện nghìn lẻ một đêm, không ai tin tưởng, Túc Khê ban đầu chỉ vì giết thời gian, tải xuống một trò chơi trên điện thoại, mở ra một trò chơi giúp đỡ nhân vật chính tiến lên ngôi vị Hoàng đế, sau đó, trò chơi trên điện thoại lại biến thành một thế giới chân thật, mà bây giờ, tên nhóc trong thế giới ở bên kia, cũng xuất hiện một công cụ giống như vậy.
Nhưng từ lúc mới bắt đầu, trò chơi này chỉ có thể xuất hiện ở trong điện thoại của Túc Khê, mà không thể tìm thấy trong điện thoại của người khác, cũng đã là thứ không phải cứ dùng logic là có thể giải thích được hết mọi chuyện, cho nên bây giờ bất kể phát sinh cái gì, sau khi khiếp sợ qua đi, Túc Khê cũng chỉ có thể dùng năng lực tự chữa khỏi cực mạnh mà tiêu hóa.
Chờ sau khi tiếp nhận toàn bộ chuyện này, Túc Khê lại nhìn về phía tên nhóc mặt mũi tuấn tú trong màn hình, cảm thấy —— đây có chỗ nào giống đang chơi trò chơi đâu, cái này đã biến thành gọi video luôn rồi?
Túc Khê vừa cảm thấy hết sức vi diệu, còn vừa không tin lắm, nói với tên nhóc: “Ngươi lấy bài thi tiếng Anh ra, ta muốn xem ngươi có thể làm được bao nhiêu điểm.”
Lục Hoán lúc trước lo lắng sẽ bị Túc Khê biết mình bên này có thể nhìn thấy nàng, khiến nàng cảm thấy chuyện này là một loại gánh nặng cũng như là mất đi sự tự do, rồi sẽ không để ý tới bản thân nữa, vì vậy mới không dám để cho nàng phát hiện. Nhưng bây giờ dè đặt nhìn vẻ mặt của nàng, phát hiện nàng mặc dù khiếp sợ, nhưng cũng không có ý muốn cắt đứt liên lạc của hai người, vì vậy, lúc này mới yên lòng.
Hắn xoay người rút từ trong hành lý ra trước mấy tờ giấy bài tập hàng ngày, mở ra, buồn cười hỏi: “Ngươi muốn chấm điểm cho ta sao?”
“Đúng, nhưng đừng vui quá sớm, nói không chừng còn không đúng một câu nào ấy!” Túc Khê với vẻ cây ngay không sợ chết đứng dội cho tên nhóc một bát nước lạnh.
Tên nhóc cũng chẳng để bụng, chắp tay nhìn nàng trên tấm màn, cười nói: “Những môn học khác ta cũng đã viết xong đáp án rồi, ngươi chấm điểm cho ta đi, có lẽ có thể chen vào top 10 ở lớp của các ngươi đó.”
... Túc Khê lần nữa ngổn ngang trong gió: “Ngươi biết ý nghĩa của top 10 là gì luôn á?”
Tên nhóc chỉ mỉm cười không nói, lại từ trong hành lý lật ra ghi chép những kiến thức học được từ triều đại nàng thông qua việc tự học trong nửa năm qua. Rất nhiều từ ngữ hắn đều đã hiểu là có ý nghĩa gì, chỉ là có chút thói quen còn không thể thay đổi được, ví dụ như theo bản năng nói “trường học” thành “học đường”.
Hắn đặt một xấp ghi chép chữ viết chỉnh tề thật dầy ở trên chồng cỏ, ngước mắt nhìn về phía Túc Khê, đôi mắt đen nhánh rất sáng, trên nét mặt có chút vẻ kiêu ngạo, thật giống một cậu bé đang chờ được khen ngợi.