Chương 233
Sau khi Túc Khê đoán được tên nhóc bên kia có thể thấy mình, tế bào cả người cũng trở lên căng thẳng.
Nàng về đến nhà cởi giầy xong, đi tới trên ghế sô pha, buông cặp sách xuống, sau đó ngồi thẳng tắp, mở ti vi, nghiêm túc xem chương trình thời sự. Đúng vậy, nàng phải rửa đi những ấn tượng tệ hại về việc thích xem sách cấm của mình ở trong suy nghĩ tên nhóc kia.
Không bao lâu sau, khi ông bà Túc trở về, thấy Túc Khê hôm nay giống như mặt trời mọc ở hướng tây, lại thẳng lưng ngồi trên ghế, quả là sợ hết hồn.
Túc Khê đi tới giúp mẹ của nàng lấy áo khoác xuống, nở nụ cười như người máy: “Mẹ, con cầm giúp mẹ, ba, để con rót trà cho ba, hai người tranh thủ nghỉ ngơi một lát đi.”
Lấy thân làm mẫu, nhất định phải thay đổi hình tượng của mình.
Ông Túc thấy trên bàn trà quả nhiên có nước trà nóng hổi, nhất thời thụ sủng nhược kinh, mà bà Túc lại nghi ngờ nhìn chằm chằm Túc Khê, tiến lên một bước sờ trán nàng một cái, “Con không bị sốt chứ, sao lại giống như bị mất trí vậy?”
Túc Khê: “...”
Nụ cười trên mặt Túc Khê rất nhanh đã cứng lại, nàng xoay người, đi vào nhà tắm gội đầu.
Mới vừa mở vòi nước, mặt bà Túc đầy vẻ không thể tin nói: “Khê khê, không phải con mới vừa gội đầu ngày hôm qua sao? Sao tối nay lại gội rồi? Ngày mai là thứ bảy con cũng không cần ra ngoài, bình thường nếu con không ra khỏi cửa, không gặp người lạ, là đâu thấy con gội đầu tắm rửa tích cực như vậy?”
Sau khi yên tĩnh một hồi, bà Túc bỗng nhiên ý thức được cái gì, đột nhiên bật thốt lên hỏi: “Khê Khê, con có phải đã yêu đương rồi không?”
Túc Khê bị những lời này làm cho choáng váng, đầu óc nhất thời ngừng hoạt động.
Mấy giây sau, nàng lập tức giống như còn mèo bị dẫm phải đuôi, đóng vòi nước trong tay lại rời khỏi nhà tắm vọt vào phòng, có tật giật mình hô to: “Yêu đương? Con đâu có đâu? Mẹ suy nghĩ nhiều quá rồi, con, con chẳng qua là quên ngày hôm qua đã gội rồi thôi, con không gội nữa!”
Lưng Túc Khê tựa vào cửa phòng, tim đập loạn, mặt đỏ tới tận mang tai, yêu đương, hâm à? Nàng làm sao có thể như vậy?
Không yêu đương thì không thể ngày ngày gội đầu sao? Đây là cái logic gì vậy?
Nàng chỉ là thấy có người khác đang nhìn mình, nên tự nhiên lại mong muốn thể hiện mình tốt một chút, không muốn mình ở trong mắt của tên nhóc bị dán lên nhãn dán “không thích gội đầu”, “thích đọc truyện sắc”, “chân yếu tay mềm đến 800m còn chạy không nổi”!
Nghe tiếng cười của cha mẹ ở bên ngoài, Túc Khê hận không thể tìm một cái lỗ để chui xuống.
Mặt nàng tê dại lấy điện thoại ra, trong lòng vô cùng cáu kỉnh cầu nguyện vừa rồi tên nhóc không nhìn thấy một màn mất mặt kia của mình.
Nhưng là, vừa mở ra màn hình, chuyển đến nơi tên nhóc đang ở đó, đã thấy, thiếu niên đang cố gắng kéo căng da mặt ra trong lều nơi đóng quân, nhưng vẫn không thể nào nhịn được quai hàm có chút phồng lên, ánh mắt nhìn mình lấp lánh.
Túc Khê:...
Túc Khê phát điên nói: “Lục Hoán, ta biết ngươi có thể nhìn thấy được, ngươi còn cười ta, thì ta sẽ không online nữa!”
Lục Hoán trong màn hình lập tức biến sắc, nụ cười trên mặt sắp không kìm được nhất thời vụt tắt không còn lại chút gì, cũng giơ hai ngón tay, nghiêm túc thề: “Ta vừa rồi không nhìn thấy gì hết.”
Túc Khê bất thình lình đặt câu hỏi: “Lúc ta tắm ngươi cũng không nhìn thấy gì?”
Lục Hoán đúng là không thấy gì thật, nhưng vẫn không tự chủ được nhớ tới ngày đó suýt nữa mình đã nhìn thấy cảnh ấy, hắn cố gắng lấy lại bình tĩnh, có thể bởi vì trùng hợp chỉ suýt chút nữa là đã nhìn thấy, nên nói năng có chút ngập ngừng: “Ừm.”
Nhìn dáng vẻ hận không thể đi sao chép ba trăm lần chữ “phi lễ chớ nhìn” của tên nhóc mặc bộ đồ màu đỏ kia, Túc Khê muốn giận cũng không giận nổi, còn tưởng hắn thật sự thấy được cái gì, nàng không nhịn được cúi đầu liếc nhìn vóc người không có gì để suy nghĩ sâu xa của mình, trong lòng càng phát điên. Chính là, thời điểm có thể nhìn thấy nàng, tại sao không nói cho nàng? Như vậy, nàng tốt xấu gì cũng sẽ gội đầu thay quần áo khác, nàng ngày ngày ở nhà mặc đồ ngủ ăn snack, cái bộ dáng không quá đẹp mắt này nhìn vào sẽ không làm người ta chán ghét chứ?
Hình tượng mất hết toàn bộ rồi.
Túc Khê khóc không ra nước mắt, tỉnh táo lại một chút, tính trả thù tên nhóc nói: “Huề nhau, dù sao ta cũng không chỉ một lần xem ngươi tắm.”
Nàng cho là tên nhóc sẽ như bị sét đánh, sắc mặt ảm đạm, dù sao thì cũng bị cướp đi trong sạch, ai ngờ ——
Sắc mặt của thiếu niên trong màn hình lập tức đỏ lên, giống như là không thở nổi, không dám nhìn nàng nữa, lặng lẽ quay người bỏ đi.
“Càn quấy.”
Tiếp theo, thứ đã rất lâu cũng không có xuất hiện lại từ đỉnh đầu hắn chậm rãi toát ra.
Túc Khê:...
Không phải chứ, cái này có gì mà vui đâu?