Chương 232
Mà sự thật thì, tin tức này đương nhiên không phải Lục Hoán truyền đi, chuyện duy nhất hắn làm chỉ là viết cho người qua đường C một phong thư mà thôi.
Chẳng qua là, hắn suy đoán sau sự kiện ám sát ở Vân Châu, Hoàng đế vừa cho người ta đi thăm dò chân tướng thân thế của hắn cho rõ ràng, vừa phái người nhìn chằm chằm mình trong quân đội. Cho nên thư này, trước khi đưa đến trên tay người qua đường C, nhất định sẽ dạo qua một vòng ở trên tay Hoàng thượng.
Sau Hoàng đế biết hắn thật ra thì chính là chủ nhân sau lưng những nông trang kia, nhất định sẽ lần ra những chuyện khác, đồng thời sẽ có hành động lớn.
Thứ nhất, bây giờ, chiến loạn biên giới phía bắc thắng lớn, nhân dân ghi nhớ công lao đại quân Trấn Viễn, không liên quan gì tới hoàng thất, vị Hoàng đế này khó tránh khỏi lo âu Trấn Viễn tướng quân quá được lòng dân, vì vậy, vào giờ phút này, trong hoàng thất cần phải có người làm ra cái gì đó để cho nhân dân cảm đội ơn đức, ghi nhớ công lao ở trong lòng.
Lúc trước, Lục Hoán cứu người ở miếu Vĩnh An, Phong Châu cứu trợ thiên tai, xoay sở lương thảo, mấy chuyện này vừa vặn phù hợp, lúc này làm lộ ra là do Cửu hoàng tử làm, nhất định có thể ít nhiều bình định lòng dân, nói với nhân dân, hoàng thất cũng không phải là không có chút nào hành động nào.
Thứ hai, lúc trước, lúc nào Hoàng đế cũng phòng bị Trấn Viễn tướng quân tìm được người thừa kế, sẽ dấy binh mưu phản.
Mà sau khi phát hiện người thừa kế của Trấn viễn tướng quân thật ra cũng là người trong hoàng thất, hắn lại càng mừng rỡ trong lòng, cho là lúc này nên lấy thân phận Cửu hoàng tử đón Lục Hoán lưu lạc bên ngoài về, chắc chắn có thể khiến cho Trấn viễn tướng quân ứng phó không kịp.
Mà thời gian để Trấn Viễn tướng quân có thể đi tìm một người thừa kế mới, lại không có nhiều như vậy.
Thứ ba, hiện giờ tình hình trong triều, Thái tử cùng Ngũ hoàng tử, một phe dựa vào hoàng hậu và quốc cữu, một phe dựa vào bản thân bôn tẩu ngang dọc, hình thành cục diện bàn cờ.
Hoàng đế luôn muốn nâng đỡ Nhị hoàng tử lên ngôi vua, hình thành thế chân vạc để ổn định cục diện, thuận lợi bản thân thao túng, nhưng Nhị hoàng tử từ đầu đến cuối có đỡ cũng không lên nổi, vì vậy Hoàng đế cần một hoàng tử mới có năng lực để bổ sung vào.
Vừa vặn, sự kiện ám sát ở Vân Châu đã đưa Cửu hoàng tử mười sáu mười bảy năm chưa từng gặp mặt đến trước mặt hắn.
Từ nguyên nhân này, thật ra Lục Hoán cũng chẳng cần làm gì nhiều. Hắn chỉ cần suy đoán được suy nghĩ của đương kim Thánh thượng, đưa manh mối tới trước mặt đương kim Thánh thượng, còn phải làm cho đương kim Thánh thượng tưởng là chính hắn thông minh phát hiện ra, để cho hắn tưởng là hắn mới chính là người cầm thế cờ, chỉ cần như vậy là đã có thể không cần phí nhiều sức, chờ đợi mọi chuyện kết thúc.
Mà bây giờ, tin tức đã truyền tới quân doanh, phải chăng cũng là một loại dò xét của Hoàng đế, xem thử Lục Hoán có phải đã biết được thân thế của mình từ trước hay không, Lục Hoán có bao nhiêu suy nghĩ với thân phận Cửu hoàng tử, thậm chí là với vị trí ngồi trên long ỷ, dã tâm của Lục Hoán rốt cuộc có bao nhiêu, hắn muốn dò xét những thứ ấy.
Vì vậy, Lục Hoán nghe những tin tức này, lập tức dựa theo dự đoán thể hiện thái độ của bản thân.
Hắn quát mắng bắt những binh linh đang nhỏ giọng nghị luận kia dừng lại, cũng chắp tay cau mày tâm sự nặng nề trở lại lều.
Loại biểu hiện này của hắn, đối với Hoàng đế mà nói, là một loại “giấu không được chuyện, lòng dạ không sâu” tương đối dễ bị thao túng, Hoàng đế mới có thể càng tin cậy hắn, mà hắn cũng mới có thể càng đến gần mục đích của mình.
Lúc này, Túc Khê bên kia hoàn toàn không biết những tính toán trong lòng Lục Hoán.
Thời điểm làm quan quản lý thuộc hạ, Lục Hoán còn thích bàn bạc với nàng, cùng nàng cùng tiến cùng lùi, nhưng liên quan đến những chuyện âm mưu tính toán này, Lục Hoán lại không hy vọng nàng biết quá nhiều.
Suy cho cùng, nàng ở nhà nàng, cùng cha mẹ nàng hòa thuận như vậy, mặc dù cha mẹ nàng hay tranh cãi, nhưng nhìn thì lại thấy ấm áp vô cùng, cũng vô cùng thương yêu nàng.
Nếu nàng là thấy triều đại hắn ở, huynh đệ tương tàn, cha con nghi ngờ lẫn nhau, giống như thấy được mặt u ám, Lục Hoán không hy vọng nàng nhìn thấy những điều đó.
Ngày đó sau khi nhận được thánh chỉ, đại quân ngay lập tức hồi kinh.
Biên giới phía Bắc còn đang có tuyết rơi, vạn dặm một màu trắng xóa, bá tánh sống sót trong chiến loạn đều đến đưa tiễn, trải dài đến Ngân Châu.
Thời điểm Túc Khê online lần nữa, đã phát hiện tên của Liễu Như Yên đã biến mất ở ô hậu cung, chẳng lẽ ngày đó nàng thấy tên nhóc và nàng ta nói chuyện ở bờ sông, thật ra là cáo biệt sao?