Chương 231
Nàng gần như có thể chắc chắn rằng bên kia hắn đã có thể thấy mình! Nếu không khoảng thời gian từ trước tới nay, thường xuyên có chuyện lạ phát sinh ở trên người mình, tám trăm mét, các sự kiện canh cá, không cách nào giải thích được.
Huống chi, nàng vừa mới chuyển màn hình lớn dời cái bàn đi để nhìn tay hắn dưới bàn, hắn cũng giống như là phát hiện ra gì đó, lông mi đen nhánh nếu không thể nhìn kỹ sẽ không thấy nó nhẹ nhàng run lên.
Hắn hẳn là không chỉ có thể thấy mình, còn có thể thấy màn hình điện thoại trong tay mình?
Túc Khê đã sớm ý thức được cái này không chỉ đơn giản là một trò chơi, mà thật ra là thông qua trò chơi này kết nối hai cái thế giới thật lại với nhau.
Nàng đáng lẽ nên nghĩ đến, tại sao sau một trăm điểm, tên nhóc tự nhiên lại từ hình tượng của một tên bánh bao sữa cưỡng chế biến thành hình tượng thiếu niên, có lẽ đây cũng không phải là quà tặng trò chơi gì, mà là tên nhóc đã tự mình tiêu ngân lượng thiết lập thành như vậy.
Nói cách khác, cái gọi là món quà khi đủ một trăm điểm, thật ra là tên nhóc bên kia cũng có một khối gì đó có thể thấy màn hình điện thoại của mình?
...
Trước kia, Túc Khê căn bản không nghĩ tới, tên nhóc bên kia cũng có thể thấy được mình, cho nên thỉnh thoảng màn hình vừa vặn dừng ở ngay phía trước hắn, đối diện với tầm mắt của hắn, cũng không để bụng.
Nhưng bây giờ, khi trong đầu lúc nào cũng lặp đi lặp lại ý niệm “Có lẽ hắn từ sớm đã có thể thấy mình” như vạn con ngựa hung hăng chạy loạn, nghĩ tới sẽ lại phải đối mặt hắn, trong nháy mắt giống như là bị giật điện, dòng điện đùng đùng theo máu xông lên đầu, nổi hết cả da gà da vịt!
Nàng đặt mình vào cuộc sống hiện đại bận rộn, mà hắn đưa thân vào binh hoang mã loạn ở biên cảnh Yến quốc.
Ánh mắt của hắn thâm thúy chuyên chú, hắn đang đối mắt với mình—— vốn là cách một màn hình chơi trò chơi cảm giác đột nhiên biến mất, hắn giống như là một giây kế tiếp sẽ xuyên qua màn hình này, phá vách ra, đi tới trước mặt nàng vậy.
Tim Túc Khê đột nhiên đập có chút nhanh, hình như bị màu đỏ từ lỗ tai hắn lây sang, dần dần, trên mặt Túc Khê cũng đỏ như thiêu như đốt, nàng có chút phát điên mà dời tầm mắt đi.
Đáng chết, Túc Khê nghĩ trong đầu, cái tên nhóc này cũng giấu diếm quá tốt rồi, khoảng thời gian sau khi đủ một trăm điểm này, hắn khẳng định đã thầm cười nhạo dáng vẻ không gội đầu của mình rất nhiều lần!
Nghĩ tới đây, Túc Khê nhất thời không có dũng khí chất vấn.
Cố Thấm bên cạnh kéo cánh tay nàng, cũng không chú ý nàng cầm điện thoại là đang làm cái gì, bởi vì Cố Thấm cũng lấy ra một quyển truyện tranh mỏng, vừa đọc vừa cười ngây ngốc.
Túc Khê nhìn nàng một cái, sau khi thấy rõ ràng nàng rốt cuộc đang nhìn cái gì, nhất thời sắc mặt lập tức tái mét, vội vàng tắt màn hình điện thoại của mình đi.
Lục Hoán: “...”
Sau đó, Túc Khê gấp rút gập cuốn truyện sắc vẽ hai người cởi quần áo trong tay Cố Thấm lại, ném thật nhanh vào cặp sách của nàng.
Ngay sau đó, nhìn lên trời một cái, mặt đỏ tới tận mang tai.
Cố Thấm mặt như chết lặng: “Làm sao vậy, môn cuối cũng đã thi xong rồi, còn không cho phép tớ đọc một lúc à?”
Lời còn chưa kịp nói hết, đã bị Túc Khê một tay bịt miệng, phát điên nói: “Sau này lúc tớ ở bên cạnh thì cậu không nên xem.”
Cố Thấm không cách nào hiểu được, “Khê khê, lần trước không phải cậu còn hỏi mượn tớ sao, tớ không cho mượn cậu cũng không cần….”
Túc Khê vội bịt miệng nàng lại.
Hai mắt Túc Khê bị vấy bẩn, trong đầu nghĩ, xong rồi, toàn bộ mặt mũi của mẹ già cũng mất hết rồi. Nàng thông qua màn hình thấy tên nhóc bất kỳ lúc nào cũng đang chăm chỉ học tập, cần cù siêng năng, dáng vẻ không một chút nào qua loa, đàng hoàng lễ độ, văn võ song toàn.
Mà tên nhóc từ bên kia thấy mình lại chính là dáng vẻ —— không ra khỏi cửa cũng không gội đầu, ở nhà mặc đồ ngủ nằm trên ghế sô pha không có chút thục nữ nào cả, càng không có chút tiết chế nào điên cuồng ăn snack, bạn thân bên cạnh thì nằm sấp ở trên giường nhìn truyện tranh đam mỹ, rồi truyện sắc.
Cố Thấm thích đọc mấy loại truyện như vậy, nếu là ngày nào tên nhóc có linh cảm, cẩn thận nhìn xem Cố Thấm đang đọc là cái gì, vậy coi như xong rồi, đường đường vua của Yến quốc trong tương lai, vậy chẳng phải là bị nàng làm hư sao!
Túc Khê lòng như tro tàn, không có dũng khí lần nữa mở màn hình điện thoại lên.
Mà một đạo thánh chỉ khiến cho việc đi xem múa rối ở đường phố biên giới phía bắc tạm thời không thể thực hiện, bởi vì sau khi Túc Khê đóng màn hình điện thoại, bên này Lục Hoán nhận được một đạo thánh chỉ từ kinh thành, để cho đại quân mau chóng khải hoài hồi triều, sau đó, trong cung sẽ tiến hành mở tiệc ăn mừng.
Đạo thánh chỉ này đã sớm đã nằm trong dự liệu, bởi vì tướng quân đánh thắng trận, Hoàng đế không thể nào để mặc cho hắn nắm giữ bình quyền ở bên ngoài, dĩ nhiên là phải nóng lòng triệu hồi đại quân hồi kinh, lấy binh phù trở về trước, rồi mới luận công ban thưởng.
Nhưng là lúc này, lại có một ít lời đồn đãi từ trong kinh truyền đến.
Nói là, hoàng thượng có vị Cửu hoàng tử, bởi vì từ nhỏ người yếu nhiều bệnh, vẫn luôn gửi nuôi ở chùa Trường Xuân bên ngoài cung, lúc trước, có rất nhiều việc đều là do vị Cửu hoàng tử này làm, bao gồm cứu người ở miếu Vĩnh An tại kinh thành, ở Phong Châu mở kho lương cứu tế, cùng với lần xoay sở lương thảo trước khi đại chiến này, hơn nữa vị Cửu hoàng tử này hôm nay ngay trong Trấn Viễn quân, còn lập được công lao hiển hách.
Bây giờ, tin tức này mới truyền tới biên giới phía bắc, nhưng ở kinh thành cũng đã bán tán tới xôn xao.