Chương 230
Mà cánh cửa hắn đang dựa vào cũng đột nhiên kêu “Két” một tiếng, bất chợt một cái đinh ốc bị tháo xuống làm cho Doãn Diệu sợ hết cả hồn, tư thế nghiêng người dựa vào cổng sắt của trường học lập tức không thể chống đỡ nổi, nhào về phía trước một cái ngã lộn mèo.
Túc Khê: “…”
Một tràng những hoạt động bất ngờ xảy ra như gặp quỷ này khiến cho các bạn học xung quanh đều thẫn thờ cả người ra.
Doãn Diệu xoa xoa cánh tay, trong lòng thầm mắng một câu, cảm thấy năm nay đúng là đen đủi, hắn đang muốn tiếp tục nói về đề tài mới vừa rồi, thì lại thấy Túc Khê giống như bỗng nhiên nhớ ra cái gì, phồng má lên cứ như là buồn cười đến mức không không chế được, sau đó lấy điện thoại ra rồi kéo Cố Thấm đi xa.
Cố Thấm vẫn đang ở bên cạnh lải nhải, Túc Khê thì đã mở trò chơi ra.
...
Nếu như suy đoán của mình là đúng thì cảnh tượng vừa rồi kia nhất định là Lục Hoán, không thể sai được.
Túc Khê cố nhịn cười, đeo tai nghe lên, vừa đi trong làn đường cho người đi bộ vừa mở màn hình, đổi lại giao diện bên trong lều, vui vẻ nói với tên nhóc: “Ta tới rồi!”
Tên nhóc đang viết quân tình ở sau bàn, gương mặt có dáng vẻ không có cảm giác gì, cũng không ngẩng đầu lên: “Ừm.”
Túc Khê thấy hắn giả bộ như không có chuyện gì xảy ra, càng chắc chắn người vừa mới gây rối nhất định là hắn. Túc Khê cười cười nghĩ ở trong lòng, kéo trên giao diện quăng cái bàn ra phía sau, quả nhiên chỉ thấy tên nhóc đặt cánh tay kia ở dưới bàn, đang nắm chặt quả đấm, khớp xương lộ rõ cả ra.
Mà dường như hắn cũng nhận ra được nàng đang chuyển động màn hình, mí mắt khẽ giật nhẹ, đột nhiên buông lỏng tay.
Túc Khê lại muốn cười phá lên, cảm giác mất mát ở trong lòng cũng thoáng giảm đi được một chút.
Nàng cũng không biết tại sao mà gần đây tâm trạng của nàng luôn có sự khó hiểu chập chờn rất lớn, nàng cũng không muốn như vậy, nhưng có lúc... Tóm lại, trong lòng có một loại cảm giác rất để ý, rất để tâm theo trò chơi đang dần dần hoàn thành mục tiêu cuối cùng, có phải hắn và nàng sẽ không thể như bình thường được nữa hay không.
Nàng không nói rõ ràng ra những cảm giác này. Dường như nàng đang bị bệnh ở chỗ nào đó, nhưng gãi ngứa qua lớp quần áo cũng giống như là gãi qua ủng, không tìm được điểm chính xác là ở nơi nào.
Nàng không biết nói gì, mà tên nhóc trong màn hình cũng cứ bình tĩnh như thế, tiếp tục xử lý quân vụ, tâm trạng có vẻ không hề có gì thay đổi.
Túc Khê bất chợt nhớ tới, tất cả những lúc Lục Hoán đen mặt với mình cũng không được mấy lần, mà lần trước mặt hắn đen như vậy vẫn là ở trong sân của Binh bộ, hắn chất vấn mình chuyện “lấy vợ sinh con”.
Trong lòng Túc Khê mơ hồ nảy ra một chút suy đoán, giống như là con thiêu thân sắp chui từ dưới đất lên vậy, làm cho tim người ta ngứa ngáy một chút, nhưng ý nghĩ kia lại thoáng một cái đã biến mất, nàng không thể nào bắt được.
Nàng nghĩ tới nghĩ lui, chỉ cảm thấy mình gần đây đang rất để ý đến một chuyện, cần phải hỏi rõ ràng.
Vì vậy nàng buột miệng nói ra: “Người đó, Liễu Như Yên, muốn hồi kinh cùng với ngươi sao…”
Nhưng lời của nàng còn chưa dứt thì âm thanh nặng nề từ phía sau bàn của chàng trai trẻ cũng đồng thời phát ra: “Ở trên phố có múa rối, ngươi có muốn đi xem không…”
Hai người đồng thời đưa ra câu hỏi, khi nhìn thấy dòng chữ của đối phương được chia ra ở trên màn hình thì đều đồng loạt có phần hơi sửng sốt.
...
Sau đó không khí tĩnh lặng lại mấy giây.
Sắc mặt của hai người không kìm được có hơi đỏ lên.
Qua một lúc lâu, Lục Hoán nhìn nàng một cái, mở miệng trước tiên bằng giọng trầm thấp, giải thích: “Nàng muốn đi kinh thành, tự có chân thì tự đi, không liên quan gì đến ta.”
Túc Khê: “Ồ.”
Túc Khê cũng thật nhanh liếc hắn một cái trên màn hình, lúc hắn ngẩng đầu, lập tức làm bộ nhìn về phía khác: “... Phim ta cũng xem chán rồi, cho nên không thích xem nữa, nhưng múa rối... Ta còn chưa xem qua đâu.”
“Ồ, vậy sao?” Lục Hoán hơi nhếch nhếch khóe miệng lên, nhưng lại cố gắng không cười.
Hắn hoài nghi vừa rồi nếu hắn không phải ngăn cản, Tiểu Khê sẽ nhận lời mời của người kia.
Túc Khê:...??? Tên nhóc, ngươi gần đây có phải quá ngang ngược hay không?
Trong màn hình, thiếu niên khẽ nhếch khóe miệng, trên mặt hình như vẫn có một chút sự ghen ghét đố kỵ, chẳng qua là bị hắn che giấu rất tốt, vì vậy cũng không lộ ra bất kỳ điều gì. Hai tròng mắt đen nhánh của hắn chuyên chú nhìn thẳng phía trước, tựa như vượt qua nghìn năm nhìn ngắm mình.
Túc Khê cúi đầu nhìn màn hình, có trong nháy mắt có cảm giác như đang nhìn thẳng vào trong mắt hắn——
Hô hấp của Túc Khê nhất thời ngừng lại.
...