Chương 229
Lục Hoán lại chuyển màn hình đến sân cỏ của sân thể dục, phòng thí nghiệm và cả những nơi khác mà nàng thường đi, nhất là chỗ bán quà vặt ở cổng trường, có lẽ nàng sẽ ở đó. Vừa vặn có thể nhìn xem bình thường nàng thích ăn cái gì, con gái của thái y tiền nhiệm đã nói, tâm trạng của con gái trong thời kỳ kinh nguyệt không tốt, thì ăn một ít thức ăn ngon cũng sẽ có cải thiện.
Mới nghĩ như vậy thì Lục Hoán đã nhanh chóng phát hiện ra nàng lẫn trong một đám người ở cổng trường.
Đôi mắt đen nhánh của hắn sáng lên, kéo màn hình qua đó.
Nhưng ngay lúc này, hắn thấy người bạn có tên Cố Thấm đang đứng bên cạnh nàng ở nơi đó, đối diện còn có một người nữa. Trên đầu người kia có danh hiệu là “hotboy”.
Hotboy? Đây là ý gì?
Lục Hoán có chút không hiểu.
Một giây kế tiếp, chỉ thấy cái tên gọi là “hotboy” kia móc từ trong túi ra hai tấm giấy hình vuông nho nhỏ, là phiếu mua bán gì gì đó, hắn không rõ, đưa một tờ trong đó cho Tiểu Khê. Hắn cũng không nói gì, gương mặt có thái độ rất ngầu, tay còn lại đút vào trong túi quần, nghiêng người dựa vào cổng trường.
Mà lúc này có rất nhiều người vây quanh bên cạnh cổng trường, dường như cũng đang ở lại xem náo nhiệt, trong đó còn có người bụm mặt phát ra âm thanh vô cùng ồn ào.
Lục Hoán cố gắng để hiểu được cảnh tượng trước mắt này. Hắn thấy Tiểu Khê không có thay đổi gì, nhưng Cố Thấm ở bên cạnh nàng mặt mũi đỏ bừng, đột nhiên hiểu ra cái tên được gọi là “hotboy” kia đang làm gì.
Gương mặt Lục Hoán đột nhiên cứng đờ.
...
Túc Khê có làn da trắng trẻo, mặc dù cả ngày mặc đồng phục học sinh dài rộng, buộc tóc đuôi ngựa hết sức khiêm tốn, nhưng mức độ nổi tiếng ở trường học không hề thấp.
Lúc trước thời điểm nhà nàng thiếu tiền, Hoắc Kính Xuyên nói nếu nàng đăng bài ở trên diễn đàn của trường, nói 500 tệ sẽ được hò một lần, cái này cũng không hề nói quá.
Có thể nàng khá trầm tính, cả ngày không phải là làm bài tập thì chính là chơi trò chơi, mặc dù tính cách rất hiền lành, thậm chí có thần kinh thép, nhưng rất nhiều bạn học lại cho rằng nàng rất lạnh lùng, vì vậy mà người theo đuổi nàng cũng không được nhiều như thế, rất nhiều người cũng không dám tiến tới, chẳng qua chỉ lặng lẽ gửi thư tình.
Lúc này hắn đứng ở trước mặt nàng và Cố Thấm, đưa vé xem phim ra, người muốn mời nàng đi xem phim chính là Doãn Diệu, là người mà lúc trước Hoắc Kính Xuyên thường xuyên càu nhàu ở bên tai nàng.
Nói là anh chàng hotboy này rất giàu, dù được mọi người mệnh danh là hotboy nhưng thật ra cũng không đẹp trai lắm, cũng chỉ trên trung bình, còn không đẹp trai bằng Hoắc Kính Xuyên ấy chứ.
Nhưng có lẽ bởi vì hắn có tiền, thường xuyên tài trợ các loại chương trình dạ tiệc trường học, cho nên danh tiếng cũng khá nổi, được gọi là hotboy.
Sau khi nhìn thấy tên nhóc anh tuấn đẹp như tranh vẽ, Túc Khê cảm thấy người đẹp trai nhất trong trường học so sánh với bản gốc là tên nhóc, thì trong nháy mắt cũng sẽ bị biến đè bẹp ngay thôi.
Hơn nữa tên nhóc ra chiến trường đã hơn nửa năm, bây giờ đã có cơ bụng, vai rộng khỏe khoắn, những cậu con trai trong trường học đều là mấy cậu công tử mọt sách, chân yếu tay mềm, đứng cũng không đứng thẳng, căn bản không cách nào so với tên nhóc nhà nàng.
Cố Thấm điên cuồng nện vào lưng của nàng, hận không thể thay nàng nhận lấy tấm vé xem phim đó, mà nàng nhìn vào anh chàng được gọi là hotboy mà trên trán lại có cái mụn nho nhỏ kia không nói gì, suy nghĩ có chút bay xa.
Hotboy kia rất nhanh đã có chút bất mãn, hắn nói: “Người muốn xem phim với tôi còn đang xếp hàng dài đến đối diện trường học kia kìa, Túc Khê, nếu cậu không muốn thì có thể là không còn cơ hội nữa đâu.”
Rất nhiều người đang ồn ào lên ở xung quanh, cảm thấy hotboy nghiêng người dựa vào cổng trường nói những lời như này, thật là ngầu bá cháy.
Lúc này Túc Khê cũng không còn tâm trạng để chơi trò chơi nữa, cũng không còn tâm trạng để mà xem phim gì cả. Nàng đang muốn đi dạo phố cùng với Cố Thấm. Nhưng xung quanh có nhiều người như vậy, nàng muốn từ chối thì cũng phải chọn lựa từ ngữ sao cho tốt một chút.
Vì vậy Túc Khê nhìn chằm chằm hotboy, trầm ngâm một chút rồi mở miệng nói: “Tôi...”
Nhưng mà còn chưa được nói hết thì không biết có cơn gió nào đột nhiên thổi tới, bất chợt đánh vào bàn tay đang chì ra của Doãn Diệu một cái.
Hắn không thể nắm chặt được tấm vé xem phim, tấm vé lập tức rơi xuống mặt đất.