Tôi Nuôi Lớn Một Chàng Hoàng Tử Bệnh Tật ( Dịch Full)

Chương 228 - Chương 228 - Chương 228

Chương 228 - Chương 228
Chương 228 - Chương 228

Chương 228

Nàng thu nhỏ giao diện lại, nhìn một chút xem rốt cuộc tên nhóc đang ở nơi nào, kết quả là thấy chấm đỏ của tên nhóc xuất hiện ở bờ sông trên bản đồ của biên giới phía Bắc… tên nhóc đến đó làm gì? Túc Khê có chút lo lắng không biết có phải là đã xảy ra chuyện gì không, vì vậy vội vàng chuyển giao diện qua đó.

Nhưng mà chỉ thấy, làm gì có xảy ra chuyện gì chứ.

Trên bờ sông, có một vài binh lính nhỏ đi tới đi lui đang tháo lều vải, định thu quân trở về, mà ở phía sau cây dương đang bị tuyết đọng, tên nhóc đang đứng cùng một cô gái dân gian tên Liễu Như Yên mà mấy ngày trước có nhìn thấy, không biết đang nói chuyện gì.

Túc Khê không thể biết bọn họ đang nói gì, bởi vì không có đối thoại nào liên quan đến cốt truyện, nên sẽ không tùy tiện trở thành khung đối thoại hiện ra ngoài.

Nhưng cảnh tượng này thực sự rất đẹp, chàng trai khôi ngô và cô gái làm nông yếu đuối dưới gốc cây dương liễu bên bờ sông.

Hơn nữa… Túc Khê lại mở góc bên phải ra xem, phát hiện tên của cô gái làm nông này vẫn còn ở trong danh sách hậu cung.

Có lẽ... một năm trước tên nhóc không chút do dự từ chối Hàm Nguyệt, né tránh tú cầu là bởi vì còn chưa mở được then chốt, mà bây giờ đã thông suốt rồi sao? Cũng vậy, cũng đã đến tuổi nên biết yêu rồi.

Mà ban đầu, không phải điều Túc Khê hy vọng nhất là tên nhóc có thể có người thân bạn bè ở thế giới kia, đồng hành cùng với hắn sao? Bây giờ, rốt cuộc thấy hắn có bạn, có thể cũng có người mình thích, khoảng cách khôi phục thân phận Cửu hoàng tử để hoàn thành mục tiêu cuối cùng trong trò chơi cũng không còn xa... Những thứ này đều là tâm nguyện ngay từ ban đầu của nàng, nàng chắc hẳn phải vui vẻ xúc động mới đúng chứ... Nhưng vì cái gì mà trong lòng nàng lại có cảm giác là người bị bỏ rơi lại buồn bã thất vọng đến vậy chứ?

Túc Khê lại liếc nhìn về hướng bên, trong đầu thầm nghĩ không nên quấy rầy bọn họ, chờ lát nữa sẽ lại lên mạng.

Nàng tắt màn hình điện thoại, nhét đồng phục học sinh vào trong cặp sách rồi bắt đầu thu dọn sách vở.

...

Mà ở bên đây, Lục Hoán đã hỏi thăm con gái của vị thái y tiền nhiệm, sau khi cô gái này nói nên điều chỉnh như thế nào nếu tâm trạng không tốt khi đến kỳ kinh nguyệt, hắn nghiêm túc ghi nhớ từng thứ một ở trong lòng.

Liễu Như Yên cảm thấy vấn đề này có chút hơi ngượng ngùng, nhưng Lục Hoán lại không thèm để ý.

Hắn cảm thấy gần đây cảm xúc của Tiểu Khê dao động có hơi nhiều, nhưng lại không biết nguyên nhân là gì, hơn nữa lần trước thấy nàng đau khủng khiếp đến như vậy, thì chắc hẳn mỗi lần tới cũng sẽ lại đau như thế, hắn cảm giác nếu cứ tiếp tục như vậy thì không được.

Thông qua nàng hắn đã học được cách dùng công cụ tìm kiếm trên máy tính bảng, mật mã máy tính bảng của nàng hắn cũng đã biết, là sáu số không, không còn cách nào khác nên hắn đã mở khóa một lần để tìm tòi một vài cách phù hợp, nhưng mà lại phát hiện một cô gái đau bụng khi tới tháng trong cái thế giới kia của nàng cũng không có cách gì tốt cả, chỉ có thể uống cái gọi là thuốc giảm đau đó.

Mà ở triều đại này của Lục Hoán cũng không có cách gì hay, hắn lật xem sách Đông y thì cũng chỉ tra được mấy cách sắc các loại thuốc Đông y.

Hắn cho rằng con cái của các thái y tiền nhiệm cũng là con gái, chắn hẳn sẽ có cách gì đó tương đối đặc biệt, vì vậy trước khi rút quân trở về, hắn đã quyết định tới đây hỏi thử.

Liễu Như Yên muốn cùng trở về kinh thành cùng với vị Kỵ Đô úy trẻ tuổi này, vì vậy đợi sau khi trả lời câu hỏi của hắn xong, nàng ngượng ngùng mở miệng nói: “Kỵ Đô úy đại nhân, vì ngài đã cứu mạng ta, không biết có thể…”

Lời còn chưa nói ra hết, người này giống như đã biết nàng muốn nói các thứ giống như lấy thân báo đáp gì đó, không chút do dự ngắt lời: “Không thể, kinh thành đường xá xa xôi không có cách nào để đưa ngươi đi, ngươi muốn đến kinh thành, thì hãy tìm cách khác.”

Liễu Như Yên: “...”

Nói xong Lục Hoán vội vàng xoay người rời đi.

Liễu Như Yên: “...”

Lục Hoán trở lại màn hình, nhớ kỹ những cách mà Liễu Như Yên vừa nói để có thể cải thiện được tâm trạng trong thời kỳ kinh nguyệt, chuẩn bị chờ Túc Khê quay lại, đến lúc tâm trạng của Túc Khê trở nên khó hiểu thì sẽ thử một chút. Sau đó hắn nhìn mặt trời ở bên ngoài thì thấy đã là hoàng hôn của ngày thứ tám, dựa theo thời gian này chắc hẳn nàng cũng đã thi xong, cũng chẳng biết tại sao vẫn còn chưa tới.

Lục Hoán chờ mãi không thấy người, vì vậy mở màn hình ra chuyển từ giao diện ở nhà nàng vào trong trường học của nàng.

Bởi vì không biết nàng đang ở đâu trong phòng học, cho nên Lục Hoán đi tìm từng phòng một, nhưng đã tìm khắp trường học một hồi lâu mà cũng không thấy nàng đâu.

Bình Luận (0)
Comment