Chương 227
Không chỉ như vậy, ngày thứ tư thi môn thể dục, đến lúc phải chạy tám trăm mét nàng cũng lại có cảm giác gió thổi từ sau lưng tới giống như là có lực đẩy vậy, đẩy nàng về phía trước, cứ thế lần đầu tiên nàng dễ dàng hoàn thành được bài thi chạy tám trăm mét vô cùng khổ sở này.
Túc Khê đến điểm cuối cùng, lấy chiếc đồng hồ tính giờ trên cổ tay xuống, thật sự cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
Một lát sau Cố Thấm mới thở hồng hộc chạy đến bên cạnh nàng, ngạc nhiên nói: “Túc Khê, lần này cậu giỏi ghê nha, làm sao mà có thể chạy một cách thoải mái như thế được chứ?”
Túc Khê cũng cảm thấy thần kỳ, nàng không nhịn được lại chạy thêm nửa vòng, nhưng lần này rất nhanh đã cảm thấy mệt mỏi, chẳng lẽ là vừa rồi là do trạng thái tốt sao?
Trên đường trở lại phòng học để thay quần áo thể dục, Túc Khê suy đi nghĩ lại đều cảm thấy không đúng.
Nàng là người đã từng trải qua một trò chơi thần kỳ, thời điểm nàng tiếp xúc với người ở trong trò chơi ấy, thì nàng cũng giống như một ngọn gió với người trong trò chơi vậy. Khi mà nàng đột nhiên nắm lấy thùng nước, tên nhóc cũng cảm giác thùng nước nhẹ đến mức không thể tin được, giống như nàng bây giờ vậy.
Rất nhanh Túc Khê đã bị cái suy nghĩ vừa hiện ra trong đầu làm cho vô cùng hoảng sợ... Chẳng lẽ, cũng có người đang điều khiển nàng ở trong trò chơi này sao?
Vừa nghĩ như thế, nàng càng phát hiện ra kể cả lần trước lúc bị đau bụng, tủ đầu giường bên cạnh lại bất ngờ có một ly nước gừng đường đỏ, cũng không giống như là cha mẹ làm cho nàng.
Ôi trời...
Túc Khê bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, rồi lại liên tưởng đến biểu hiện kỳ lạ của tên nhóc gần đây, suy đoán trong đầu nàng càng lúc lại càng rõ ràng. Chẳng lẽ, tên nhóc ở bên kia, cũng có thể thấy mình, cũng có thể chạm được vào mình?
Cho nên, hắn mới không hỏi mình rời đi tám ngày là muốn đi làm gì, cho nên, ngày đó sau khi tắm xong rồi lên mạng, mới thấy hắn không dám ngẩng đầu lên nhìn mình, lỗ tai thì đỏ bừng lên, trên bàn có một đống chữ viết khó hiểu “phi lễ”…?
Hơi thở Túc Khê càng lúc càng nhanh, mặt càng trở nên đỏ bừng bừng, như vậy, chẳng phải là những ngày qua, cảnh mình ngồi ở ngả người xuống ghế sô pha ăn từng miếng snack mà không thèm để ý đến hình tượng, dáng vẻ vì đã mấy ngày không gội đầu mà phải đội mũ lưỡi trai đi học, thậm chí cả dáng vẻ đêm ngủ có thể còn nói mớ, đều đã bị hắn nhìn thấy hết sao?
Túc Khê thật sự muốn phát điên.
Mặt nàng đỏ tới mang tai, càng nghĩ càng cảm thấy xấu hổ, nhưng đây chẳng qua cũng chỉ là suy đoán của mình, nàng còn phải xác nhận lại một lần nữa với tên nhóc.
Chỉ là sau khi xuất hiện cái ý nghĩ này ở trong đầu xong, ngược lại sự buồn bã khoảng thời gian này ở trong lòng nàng đã được cởi bỏ một chút, nàng còn tưởng rằng tên nhóc không cần đến mình nữa, nhưng mà nếu như thế này thì có lẽ là tên nhóc đã âm thầm để đưa nước gừng đường đỏ, còn giúp mình chạy được hết tám trăm mét.
Thoáng chốc trong lòng Túc Khê đã trở nên vô cùng ấm áp. Xem ra là mẹ già đã suy nghĩ nhiều, nàng khịt khịt mũi, móc cái điện thoại từ trong cặp sách ra.
Ở bên chỗ nàng lúc này đã là mùa hè nên có hơi nóng một chút, nàng cởi đồng phục học sinh, mặc áo ngắn tay tìm một chỗ trống ngồi xuống rồi mở trò chơi ra.
Sau khi Túc Khê mở giao diện trò chơi ra, như thường lệ bắt đầu giao diện đầu tiên là Sài Viện bên trong Phủ Ninh Vương.
Nàng đang mặt mày hớn hở thuận tiện nhìn xuống thì phát hiện, sau khi tên nhóc rời khỏi Phủ Ninh Vương, đám người Ninh Vương phi càng ngày càng tiều tụy hơn, có thể là nhà mẹ đẻ của Ninh Vương phi đã hoàn toàn sụp đổ, Ninh Vương phi cũng đã rất lâu không đến kinh thành dự yến tiệc với một vài phu nhân nữa, lúc này nàng ngồi ngẩn ngơ ở trong đình giữa hồ, tóc mai đã bắt đầu có sợi bạc, mà hai người con trai của nàng cũng tỏ ra hết sức chán nản, không còn bộ dạng hống hách vênh váo như một năm trước.
Trong Phủ Ninh Vương có lẽ cũng chỉ có lão phu nhân vẫn còn chống đỡ để chờ tên nhóc trở về, vẫn còn kiên quyết cho là tên nhóc có thể sẽ mang đến một bước ngoặt lớn cho Phủ Ninh Vương. Sau khi hắn lên làm quan triều đình, lập tức sẽ làm cho Phủ Ninh Vương đã lụi tàn một lần nữa tái hiện rực rỡ.
Túc Khê không dừng lại lâu ở giao diện này, lập tức chuyển đến lều vải của tên nhóc ở biên giới phía Bắc.
Nhưng vòng vo một vòng, cuối cùng cũng không tìm được người đâu.
Vì vậy Túc Khê đã tìm khắp nơi ở trong doanh trại, nhưng cũng không thấy bóng dáng của tên nhóc đâu.