Chương 226
Lục Hoán thấy trên màn hình nàng đang vừa thu dọn cặp sách, vừa mở màn hình nhỏ lên nói chuyện với mình, biết nàng phải làm giống như lần trước, muốn tham gia vào các cuộc thi ở trường học trong thế giới của nàng, các nàng căm ghét những cuộc thi thường xuyên ở trường học, cứ mỗi ba tháng ở bên này của mình thì bên kia nàng sẽ lại thi một lần.
Lúc trước Lục Hoán không biết sao nàng cứ luân phiên biến mất khoảng tám ngày là đi làm gì, vì vậy luôn không nhịn được hỏi rất nhiều: liên tục đặt câu hỏi “đi làm gì”, “lúc nào trở lại”, “không thể quay lại sớm hơn được sao”, nhưng bây giờ Lục Hoán đã biết nàng đi làm gì, trong lòng cảm thấy yên tâm, biết nàng sẽ không lại đột nhiên biến mất nữa, nên đương nhiên cũng không cần hỏi nữa.
Nhưng Túc Khê không bị tên nhóc hỏi thì lại cảm thấy có chút không thoải mái.
Nàng không nhịn được lại nhấn mạnh một lần: “Có thể suốt tám ngày tới ta không tới đâu nha!”
Tên nhóc phê duyệt quân vụ xong, ngòi bút dừng lại một chút, trên mặt có chút mất mát, nhưng cuối cùng cũng không nói gì: “Ừ, ta sẽ chờ ngươi trở lại.”
Đợi một chút… Túc Khê cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, hận không thể vọt vào trong màn hình để lắc lắc cái vai của tên nhóc: Nhóc, ngươi làm sao lại không giống như trước đây nữa, không giống như một bạn nhỏ ở nhà trẻ không chờ nổi phụ huynh tới đón một mực lặp đi lặp lại tra hỏi ta phải đi đâu, hỏi tại sao lại vì chuyện khác mà bỏ rơi ngươi…Hả?
Tên nhóc không hỏi tới nữa, trước đây Túc Khê còn cười nhạo tên nhóc đeo bám nàng giống một đứa trẻ đeo bám mẹ.
Một lần nữa trong lòng nàng lại cảm thấy buồn bã. Tên nhóc, quả nhiên không còn là tên nhóc nữa.
Nhìn xem, hắn không còn dựa dẫm vào nàng nữa.
Nàng hậm hực đóng mà hình của điện thoại lại, thu dọn xong cặp sách và hộp bút, định đi thi. Kỳ thi cuối kỳ này kéo dài bốn ngày, bởi vì không chỉ phải thi các môn văn hóa, còn phải thi mỹ thuật, âm nhạc và thể dục các loại, nhất là môn thể dục, còn phải chạy tám trăm mét. Túc Khê suy nghĩ một chút thôi đã cảm thấy rất khổ sở với môn thể dục rồi. Nàng tự cổ vũ tinh thần của mình xong, lúc này mới cầm cặp sách lên đi tới trường học.
Mà khi Lục Hoán ngẩng đầu lên, có thể thấy ở trên màn hình, nàng đã ngồi vào một cái xe buýt để đến trường học, đang tiến vào một gian phòng bên trong trường học, lật bài thi màu trắng ra trước mặt.
Nàng bên kia cặm cụi làm bài thi.
Lục Hoán cũng lấy một tờ giấy trắng ra, kiểm tra xem mình đã học lén nửa năm qua rồi, có thể học được chữ viết nhỏ xíu bên kia của nàng không.
Bởi vì Túc Khê đeo tai nghe, cho nên Lục Hoán bên này không nghe được gì cả, hắn trực tiếp bỏ qua, đến khi Túc Khê lật tới bài điền vào ô trống và đọc hiểu, hắn tiếp tục thành thạo phóng lớn màn hình lên, sau đó cùng làm với nàng.
Dù sao thì từ đơn mà hắn học được từ trên mấy quyển sách giáo khoa kia cũng có giới hạn, hơn nữa nửa năm cũng quá ngắn, tốc độ làm bài thi của hắn hơi chậm so với nàng, nhưng mà nếu so với những người đang thi ở trong phòng kia, thì chắc sẽ nhanh hơn đại đa số người.
Tiếp theo là bài thi lịch sử và địa lý, hắn cũng thuận tiện xem qua một chút, hiểu được một ít về lịch sử cái triều đại chỗ nàng cũng tốt.
Thời gian nửa năm này Lục Hoán đã học được rất nhiều thứ, có lúc Túc Khê ở bên kia đã ngủ mà hắn lại chuyển màn hình ra đường, bắt đầu quan sát những người ngồi trong xe buýt bốn bánh kia quẹt thẻ như thế nào, ‘tách’ một phát là có thể lên xe.
Các phương diện giao thông, nhân văn, chữa bệnh, mặc dù hắn vẫn chưa hoàn toàn hiểu rõ, nhưng cũng không đến nỗi không biết một chữ nào.
Nếu có một ngày hắn đi tới triều đại đó của nàng, cũng không đến nỗi bị một cái xe đang chạy trên đường lớn đưa vào đồn cảnh sát.
Lục Hoán đổi tờ giấy đã viết đầy câu trả lời sang một tờ khác, tiếp tục làm bài thi cùng với Túc Khê.
Mà ở bên này của Túc Khê, hai ngày nay nàng cũng bắt đầu cảm giác được có chút kỳ lạ. Sự cố canh cá và suýt nữa ngã cầu thang trước đó, nàng cũng chỉ cho là bởi vì duyên số của trò chơi mà vận may của mình trở lên tốt hơn, nhưng mà hai ngày nay nàng cảm giác ở chỗ nào đó có điểm không đúng.
Nàng đã thi xong hai môn trước đó, đang có lớp tự học buổi tối ở trên lớp thì bất ngờ thầy giáo đi vào trong giờ học, bởi vì nàng còn ngẩn người ra một lúc cho nên không nghe được thầy nói cái gì, bị gọi dậy trả lời vấn đề vừa nãy. Ngay khi nàng đang không biết thầy hỏi cái gì và nên trả lời cái gì thì bỗng nhiên một ngọn gió thổi tới, giống như là từ cửa sổ bên kia thổi tới vậy, đột ngột thay đổi sách giáo khoa trước mặt nàng, mở thẳng tới trang mà thầy hỏi.
Nàng trợn mắt há to miệng một lúc rồi mới khó khăn trả lời.
Mà vào lúc nàng và các bạn học cùng nhau chuyển bàn, không biết tại sao nàng chuyển tới cái bàn nào thì cái bàn đó lại nhẹ tênh, giống như là có ai đó đỡ lên vậy.
Vì vậy mà nàng và Cố Thấm cùng chuyển bàn từ phòng thi về chỗ cũ, nhưng Cố Thấm mệt mỏi thở hồng hộc còn nàng hoàn toàn lại không cảm giác được sức nặng của cái bàn.