Chương 225
Nàng bỗng nhiên không muốn cái trò chơi này kết thúc quá nhanh. Nàng tình nguyện bắt đầu lại từ lúc ở phòng củi nhỏ trong Phủ Ninh Vương kia, một lần nữa giúp đỡ cuộc đời của tên nhóc kia trong một năm rưỡi.
Theo bản năng Túc Khê cố tình kéo dài thời gian, hy vọng hoàn thành mấy nhiệm vụ cuối cùng chậm một chút, để tên nhóc muộn một chút hẵng khải hoàn hồi kinh.
Mà Lục Hoán thấy tổng điểm thưởng đã một trăm bốn mươi lăm thì trong lòng lại tràn đầy khao khát. Giống như chạy đường dài đã chạy được hơn một nửa, ngày được thấy nàng đã gần ngay trước mắt, vì vậy hắn dường như là không ngủ không nghỉ, không kể ngày đêm đi tìm hiểu địa hình của toàn bộ Yến quốc, lao dịch thu thuế của những năm qua, đủ các biện pháp khác nhau, từ đó học được nhiều hơn về đạo trị quốc.
Hắn càng làm như vậy thì khả năng có thể làm một minh quân thống trị thiên hạ lại càng lớn, điểm của hắn cũng càng tăng cao.
Vì vậy, cho dù nửa năm qua hắn đều ở biên giới phía Bắc dẫn binh đi đánh giặc, nhưng tổng điểm thưởng trên hệ thống ở các phương diện võ lực trị quốc vẫn chậm rãi tăng thêm lần nữa lên bảy điểm.
Nhưng khi Túc Khê vừa lên mạng thì phát hiện 145 lăm điểm không biết tại sao đã lập tức nhảy lên tới 152, tim nàng thật sự đã như tro tàn! Chuyện gì xảy ra với cái trò chơi này vậy, đến giai đoạn cuối sẽ chơi ăn gian, tự động gia tăng điểm thưởng cho người chơi sao?
Chính xác là từ trước tới nay, Lục Hoán chưa từng nghĩ đến chuyện khôi phục thân phận, cho dù là Cửu hoàng tử cũng tốt, hay là một thứ tử của Phủ Ninh Vương cũng được, đối với hắn mà nói, thì cũng chỉ là ánh mắt của người đời, mà người hắn thực sự quan tâm đến kia cũng không hề để ý đến thân phận của hắn.
Vì vậy hắn đã cất miếng ngọc bội nhận được từ vị đạo cô lúc ở chùa Trường Xuân kia đi. Bởi vì lúc ngăn cản vụ ám sát ở Vân Châu, trong lòng hắn mặc dù đã gần như tin tưởng đối với những lời giải thích của đạo cô kia về thân thế của hắn, nhưng vẫn không mang ngọc bội mình có đến trước mặt Hoàng đế.
Nhưng khi thấy nhiệm vụ mười bốn và nhiệm vụ mười lăm, là lúc hắn được yêu cầu phải khôi phục thân phận của mình. Bởi vì hắn mong có thể sớm đạt được hai trăm điểm thưởng, nên vẫn quyết định sẽ làm. Ngôi vị Hoàng tử này, hắn có thể nhẹ nhàng cầm lên, đến lúc đó cũng có thể nhẹ nhàng buông xuống.
Lúc ấy bị ám sát ở Vân Châu, Lục Hoán có cảm giác Hoàng đế chắc hẳn đã nghi ngờ về thân phận của mình, bây giờ đã qua nửa năm, chắc đã tra ra được chút gì đó, nhưng vốn dĩ vẫn còn án binh bất động, hẳn là đang đợi chờ mình theo quân đội khải hoàn trở về, sẽ tiếp tục tiến hành xác nhận lại thân phận lần cuối cùng cho chắc chắn, cũng có thể là còn muốn tìm được ngọc bội trên người mình để làm vật khẳng định thân phận.
Lục Hoán suy nghĩ một chút, cũng tạm thời không làm gì cả, chỉ viết một bức thư, cho người phi ngựa chiến đưa về cho người qua đường C.
Trong thư chẳng viết gì cả, thậm chí tên cũng không ký, chỉ hỏi gần đây công việc nông trang tiến triển như thế nào.
Sau khi làm xong chuyện này, Lục Hoán tạm thời dừng lại không làm gì nữa, chỉ lẳng lặng chờ đợi sự tình phát triển.
…
Việc Lục Hoán bị thương nhẹ một chút dường như đã xảy ra bình thường như cơm bữa, hơn nữa kim sang dược mua trong mửa hàng của hệ thống rất có hiệu quả, vì vậy vết thương của hắn lành lại rất mau.
Mỗi lần lên mạng Túc Khê lại nhìn thấy tên nhóc trong quân đội càng ngày càng được lòng người khác, cũng dần dần có những người bạn khác có thể trao đổi việc quân tình trừ Vân Tu Bàng, một phần cũng cảm thấy vô cùng vui mừng, nhưng mặt khác lại vẫn sinh ra buồn phiền, vì càng về cuối trò chơi thì dần dần tên nhóc cũng trở nên không cần đến mình nữa.
Nhưng mà nàng cảm thấy cái vấn đề này là ở chính bản thân mình, có lẽ, nàng nên thay đổi suy nghĩ mẹ già của mình một chút.
…
Bên này kỳ thi cuối kỳ của Túc Khê cũng đang tới gần, tạm thời nàng cũng phải chú ý tập trung cho kỳ thi này của mình.
Bắt đầu từ học kỳ một tới giờ, trừ tháng đầu tiên thi trong hai ngày rưỡi mà không nói trước với tên nhóc đã biến mất, làm tên nhóc sợ hãi cho là từ bây giờ mình sẽ không xuất hiện nữa, mỗi lần thi sau đó cô đều báo cho tên nhóc trước. Lần này cũng không ngoại lệ.
Nhưng điều làm cho nàng cảm thấy kỳ lạ chính là, trước đây mỗi lần nàng nói mấy ngày tới nàng phải rời đi để xử lý công việc, trên mặt tên nhóc cũng sẽ lộ ra một chút mất mát và dáng vẻ vô cùng sốt ruột, hơn nữa còn không ngừng tra hỏi nàng rốt cuộc muốn đi làm cái gì.
Nhưng mà lần này, lúc nàng nói mấy ngày tới sẽ không được thấy nàng, thì mặc dù trên mặt tên nhóc vẫn có cảm giác mất mát, nhưng mà cũng không tra hỏi nàng biến mất mấy ngày là muốn đi làm cái gì nữa.
Túc Khê: “…?”