Chương 237
Sau khi Túc Khê biết tên nhóc có thể thấy mình bên này, thì lại không tự chủ được vô cùng để ý hình tượng của mình, ngày hôm sau là cuối tuần, bình thường thì Túc Khê sẽ cùng đi ra ngoài ăn với hai người bạn thân của mình.
Cố Thấm và Hoắc Kính Xuyên lớn lên cùng nàng từ bé, đã thân đến không thể thân hơn rồi, nếu là trước kia, nàng có thể trực tiếp đội cái mũ lưỡi trai, mặc một cái áo phông trắng đơn giản nhất đi, nhưng hôm nay cũng không biết nàng nghĩ như thế nào, đột nhiên muốn mặc một chiếc váy đẹp mắt một chút...
Như vậy, bản thân xuất hiện ở trước mặt Lục Hoán bên kia, cũng sẽ không là cả ngày đồng phục học sinh dài rộng...
Túc Khê vội vàng dừng cái suy nghĩ này của mình lại, liều mạng nói với bản thân, nàng mặc váy mắt chỉ là vì tâm trạng của mình đang vui vẻ, căn bản là không có liên quan gì tới cậu nhóc ở một thời đại khác không hiểu thẩm mỹ hiện đại.
Nhưng, thân thể vẫn rất thành thực chạy tới mở tủ quần áo ra, chú tâm chọn, cầm ra mấy cái váy ướm đi ướm lại ở trước người.
Đêm qua lúc Túc Khê ngủ, Lục Hoán còn chong đèn hồi lâu. Mà hôm nay, Túc Khê bên này mới đến trưa, mà Lục Hoán bên kia mặt trời cũng đã ngả về tây.
Hắn thấy nàng ở đó đứng trước gương chọn xiêm y, theo bản năng nhớ tới trong cổ thư có viết, phụ nữ luôn trang điểm vì người mà mình thích.
Mí mắt hắn không tự chủ được mà giật giật nặng nề, hỏi: “Tiểu Khê, hôm nay ngươi đi ra ngoài là muốn gặp ai sao?”
Túc Khê không mở điện thoại online trò chơi, không thấy được vấn đề của hắn.
Nhưng trên điện thoại của Túc Khê lại nhận được một cái tin nhắn ngắn, Túc Khê đi tới bên cạnh bàn đọc sách mở tin nhắn ra.
Nàng ngẩng đầu nhìn không trung, cảm thấy tên nhóc vào lúc này hẳn đang gấp rút lên đường, hẳn là không thời gian online, nàng lạch cạp trả lời tin nhắn ngắn mà mẹ gửi tới.
Bà Túc: “Buổi trưa nhà chúng ta và nhà của Hoắc Kính Xuyên cùng đi khách sạn ăn cơm, mẹ không về nhà nấu cơm nữa, con nhớ thay quần áo, chờ lát nữa sẽ gửi địa chỉ cho con, tự con đi đến nha.”
Nhà họ Túc và nhà họ Hoắc ở cùng một khu nhà, bà Túc và bà Hoắc là chị em tốt, hai người ngay từ khi Túc Khê và Hoắc Kính Xuyên còn nhỏ đã coi hai người là một đôi thanh mai trúc mã.
Cách mấy tháng, hai nhà theo thông lệ sẽ đi ăn cùng nhau, đây đã trở thành thói quen của Túc Khê và Hoắc Kính Xuyên rồi.
Túc Khê gửi tin nhắn: “Nhưng con đã hẹn với Cố Thấm rồi.”
Bà Túc: “Hai con muốn mua cái gì thì ngày mai lại đi mua, hôm nay phải đi ăn cơm với nhà chú Hoắc của con, nghe nói sang năm các trường đại học sẽ tự tổ chức chiêu sinh rồi, hôm nay bàn bạc một chút xem con và tiểu Xuyên sẽ đến học đại học ở thành phố nào, để nghỉ hè cố gắng mà học tập. Mẹ với dì Hoắc của con định để cho hai con cùng nhau tham gia chiêu sinh của mấy trường, thành tích của hai con cũng gần bằng nhau, sau này thi đậu cùng một trường đại học thì có thể quan tâm giúp đỡ lẫn nhau.”
Trong đầu Túc Khê nghĩ, mẹ nàng lại nữa, lại nữa rồi, mỗi lần nàng và Hoắc Kính Xuyên bị cha mẹ hai người gán ghép đều chỉ muốn trợn trắng mắt.
Mà lần nào cái tên Hoắc Kính Xuyên kia đều khốn nạn không phản bác, toàn đùn đẩy cho nàng.
Túc Khê nhanh chóng trả lời: “Nếu con và Hoắc Kính Xuyên không học cùng một trường đại học thì sao?”
Bà Túc: “Nếu như học đại học ở ngoài tỉnh, sức khỏe của con không tốt, từ nhỏ đều xui xẻo dễ bị bệnh, có người chăm sóc không tốt sao, hai nhà chúng ta đều hiểu tận gốc rễ của nhau.”
Túc Khê không biết nên đáp lại cái gì, lời như vậy nàng và Hoắc Kính Xuyên từ nhỏ đến lớn đã nghe qua vô số trăm lần, mẹ hai người là bạn thân, thế là đã vội vàng định thân cho hai người từ bé. Chờ hai người lớn lên, bà Túc và bà Hoắc thấy hai người lại chê lẫn nhau, nên đều có vẻ nóng ruột.
Nàng ném quần áo trở về trên giường, không nhắn lại gì, nhưng bà Túc lại dặn dò: “Nhớ tới đúng giờ”
Túc Khê nhíu mày một lúc lâu, không thể làm gì khác hơn là gọi điện thoại cho Cố Thấm nói hôm nay nhà mình có chuyện, sau khi cúp điện thoại, thở dài, đi ra chỗ để giày.
...
Mà màn bên kia, mặt Lục Hoán đã trắng bệch.
Hắn còn chưa bày tỏ, cũng còn chưa hoàn thành toàn bộ nhiệm vụ để sớm góp nhặt đủ hai trăm điểm, thậm chí, tình cảm mà nàng dành cho hắn vẫn chỉ là dành cho đứa con trai tự mình nuôi dưỡng, một chút dấu hiệu thông suốt cũng không có —— nàng bên kia, nàng mẹ lại muốn sắp xếp cho nàng đi xem mắt?
Là xem mắt sao?
Lục Hoán không hiểu rõ lắm ý chính trong lời nói của bà Túc.
Mà không chỉ thái độ của bà Túc như vậy, Tiểu Khê còn đặc biệt sửa soạn vì tiểu tử kia? Vừa rồi mặt còn đầy mong đợi đứng ở trước gương vòng tới vòng lui.
Lục Hoán nắm tay thành quả đấm, chỉ cảm thấy bên tai vang lên tiếng ong ong, trong lòng chùng xuống, cảm giác nguy cơ ùn ùn kéo đến.
Lấy lại bình tĩnh, Lục Hoán nhảy lên lưng ngựa, vừa phân phó binh lại bên người, để họ báo Trấn viễn tướng quân mau sớm hồi kinh, hắn phải nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ. Vừa mở ra vị trí mà cha mẹ Túc Khê đang làm việc trên tấm màn, để hiểu rõ sở thích của hai người.
Thấy bà Túc và một người bạn thân đang mua trái cây ở trên đường trong thành phố, hình như có nói câu “Bây giờ quả anh đào sao lại đắt như vậy.”
Lục Hoán bỗng nhiên như được gợi ý, móc ra ngân phiếu, từ trong cửa hàng đổi mười giỏ anh đào cực kỳ tươi ngon, đưa tới nơi bà Túc mẹ làm việc.
Hắn vẻ mặt ngưng trọng, quyết định hai bên đều phải tấn công, còn phải nắm chặt trong tay, cha mẹ Tiểu Khê bên này cũng nên bắt tay vào ‘thu phục’ trước thời hạn rồi.