Chương 238
Túc Khê bắt taxi đến chỗ hẹn ăn trưa. Nàng vừa vào phòng thì thấy chỉ có chỗ ngồi bên cạnh Hoắc Kính Xuyên là còn trống. Bà Hoắc thân thiết vẫy vẫy tay với nàng: “Khê Khê, qua đây ngồi, hai đứa các con ngồi cạnh nhau đi.”
“Mặt trời mọc ở đằng Tây à, sao nay lại ăn diện lên thế?” Hoắc Kính Xuyên nhìn Túc Khê từ trên xuống dưới một lượt, vẻ mặt kinh ngạc, hắn còn chưa nói xong đã bị mẹ hắn đánh cho một phát vào lưng, dạy dỗ nói: “Ăn nói kiểu gì vậy? Không biết đứng lên kéo ghế cho con bé à? Có tí phong độ nào của đàn ông con trai không hả?”
Hoắc Kính Xuyên bị mẹ đánh cho hết hồn, đành phải cười hì hì đứng lên kéo ghế cho Túc Khê: “Mời.”
Túc Khê nhìn thấy bầu không khí hoà thuận vui vẻ trong phòng, cũng có chút đau đầu, nàng nói tiếng “cảm ơn dì” rồi ngồi xuống.
Sau đó, nàng và Hoắc Kính Xuyên như hai con quỷ đói được đầu thai, cắm cúi ăn điên cuồng, mà cha mẹ hai nhà cứ bắt tay nói cười vui vẻ, từ chuyện tè dầm thời thơ ấu đầy thú vị của nàng với Hoắc Kính Xuyên, cho đến chuyện cấp ba, rồi cả kỳ thi tuyển sinh vào trường đại học nào trong thành phố.
Gia đình hai nhà ở cùng một khu chung cư, cha mẹ lại là bạn thân tốt nhất của nhau, gắn bó suốt mười mấy năm, sớm đã thân thiết như người một nhà. Hồi còn nhỏ, cha mẹ Túc Khê không kịp về nhà nấu cơm, nàng đành phải qua nhà Hoắc Kính Xuyên ăn ké, tương tự, lúc Hoắc Kính Xuyên thường hay bị ba hắn bỏ quên ở nhà trẻ, cũng đều là do ông Túc tiện thể chở luôn hai đứa về.
Vì vậy, cứ mấy tháng họ lại cùng nhau đi ăn một lần, mỗi lần tụ họp là cha mẹ hai bên sẽ lại tán dóc mấy chủ đề y chang nhau, nói toàn chuyện trên trời dưới đất, cuối cùng là cười phá lên, rồi lại quay về chuyện hai người thanh mai trúc mã, rồi bảo Túc Khê với Hoắc Kính Xuyên sau này nhất định phải kết hôn với nhau.
Túc Khê với Hoắc Kính Xuyên đã nghe những lời này đến mức lỗ tai đóng kén luôn rồi, thế nhưng bọn họ vẫn chưa từng lên tiếng.
Hai con người điên cuồng bới cơm cùng lúc, đành bất đắc dĩ liếc nhìn nhau một cái.
Túc Khê dùng bát che mặt lại, khom lưng, cúi đầu nhỏ giọng nói với Hoắc Kính Xuyên: “Trước đó tớ đã giải thích rồi, tớ đậu vào trường đại học nào thì sẽ dựa vào năng lực của chính mình, ngộ nhỡ lại xui xẻo làm bạn học của cậu, vậy thì tuyệt đối không phải là do tớ đi theo cậu đâu, tớ coi cậu như Cố Thấm vậy, không hề có hứng thú.”
Hoắc Kính Xuyên cũng dùng bình nước chanh to chắn bên mặt, thấp giọng nói: “Cậu nghĩ là tớ không bị cha mẹ cưỡng ép chắc? Không phải tớ cũng giống cậu à? Tớ cũng xem cậu là anh em vậy đó.”
Túc Khê giận dữ nói: “Vậy sau này dù thế nào thì cậu cũng tự đi mà phản bác lại cha mẹ của cậu đi, đem mấy lời này ra mà phản bác! Chứ đừng để cuối cùng lại đá sang cho tớ mãi chứ!”
Hoắc Kính Xuyên hơi hơi ngờ vực, nhìn Túc Khê hỏi: “Bọn họ đã lải nhải những lời này bao nhiêu năm rồi, cũng chỉ như nghe gió thoảng bên tai thôi, hồi trước cậu cũng đâu có kích động đến như vậy, gần đây sao lại đặc biệt để ý… á à! Túc Khê, không phải là cậu yêu rồi đó chứ? Mấy ngày trước hotboy đó——”
Hoắc Kính Xuyên còn chưa nói xong đã bị Túc Khê đỏ mặt tía tai cắt ngang: “Không phải, câm miệng.”
Cha mẹ hai nhà nhìn thấy hai bạn trẻ ghé đầu vào nhau thì thầm to nhỏ thì cười càng khoái chí, nhất là bà Hoắc, dùng ánh mắt đầy thích thú như kiểu muốn nói “quả nhiên là thanh mai trúc mã, con dâu đã đổ con trai mình rồi” để nhìn hai người bọn họ.
Hai người ngẩng đầu lên, tức khắc bị áp lực như núi đè: “…”
Hai người dịch ghế sang hai bên, ngồi cách xa nhau nhất có thể, nỗ lực vạch rõ quan hệ.
Túc Khê cố gắng kìm chế lại cảm xúc đang tồn tại trong người, nhưng cả ngày, trong đầu nàng đều nhịn không được mà hiện lên câu nói của Hoắc Kính Xuyên.
Đúng vậy, nàng và Hoắc Kính Xuyên bị cha mẹ hai bên gán ghép đôi cũng không phải chỉ mới một hai năm, lỗ tai nàng sớm đã quen đến đóng mạng nhện luôn rồi, nàng còn có thể cho rằng mình hoàn toàn không nghe thấy gì, nhưng tại sao hôm nay nàng lại đặc biệt để ý? Thậm chí còn chưa ra khỏi cửa, khi nhận được tin nhắn của mẹ, nàng lại có loại cảm giác như vừa phản bội ai đó…
Trong đầu Túc Khê không tự chủ được mà hiện ra vẻ mặt xa xăm của tên nhóc—— vẫn là hai gương mặt của tên nhóc đó. Bên trái là khuôn mặt bánh bao đang cúi gằm, bả vai gục xuống muốn khóc, còn bên phải lại là nét mặt thâm trầm của chàng thiếu niên đang cố gắng kìm nén, mỉm cười nói với nàng “Ta không giận đâu.”
…Nàng cảm giác nguyên cần cổ bị điều hòa thổi trúng mà có chút lạnh người, lúc này lại càng rùng mình hơn.
Nàng nhịn không được mà ngẩng đầu nhìn lên không trung, thoáng chút lo lắng sợ tên nhóc đã nghe thấy tất cả lời trêu chọc vừa rồi của cha mẹ hai bên——
Đúng vậy, nàng vì thế mà cảm thấy mình thật không thoải mái —— không đúng, rốt cuộc vì sao nàng lại phải chột dạ như vậy? Nàng đâu có nợ ai cái gì!
......