Chương 239
Túc Khê đoán không hề sai, Lục Hoán quả thực đã nghe thấy người lớn hai nhà nói chuyện với nhau, trong lúc Túc Khê với Hoắc Kính Xuyên ghé sát đầu vào nhỏ giọng thỏ thẻ, ánh mắt của hắn nhìn chòng chọc đến nỗi hận không thể vào xuyên lủng đầu Hoắc Kính Xuyên.
Lục Hoán nhìn chằm chằm vào hai cái đầu càng lúc càng gần đó, cực kì chướng mắt, gần như muốn động thủ tách hai con người đó ra.
Vào thời điểm còn chưa biết nàng là ai, nguyện vọng lớn nhất của hắn chính là mỗi ngày không ngừng được trao đổi qua giấy với nàng. Khó khăn lắm mới biết được nàng là ai, được làm bạn của nàng, thế rồi hắn lại muốn được gặp mặt nàng một lần. Đến cuối cùng màn hình cũng được mở ra, hắn biết được giọng nói và tướng mạo của nàng, rốt cuộc khi đã có thể trực tiếp đối mặt để nói chuyện với nàng, nhưng hắn lại nhận ra, thế giới của nàng quá đỗi rộng lớn. Dù cho hắn đã mất hết nửa năm để tìm tòi học hỏi ngôn ngữ, văn hóa, cách sống ở thế giới nàng, để rồi lại phát hiện ra, có vẻ gần trong gang tấc, nhưng trước sau cũng chỉ như mò kim đáy biển.
Hắn cũng muốn được đi đến bên nàng, cùng nàng hít chung bầu không khí, đối diện với nàng, có thể cảm nhận được hơi ấm của nàng, chứ không phải là suốt ngày chỉ có thể cách xa nhau một nghìn năm, cách nhau bởi một tấm màn hình lạnh băng sáo rỗng.
Lục Hoán đè nén khát vọng và dục niệm trong lòng mình, hắn lấy lại bình tĩnh, đẩy nhanh tiến độ xử lý quân vụ của bản thân.
Lời đồn trong kinh thành vốn đã truyền đến khắp mọi ngõ ngách, không biết vị Cửu hoàng tử xuất hiện từ lúc nào, mà khi có quan viên cáo trạng việc này lên Hoàng đế ở giữa triều, Hoàng đế lại lảng sang đề tài khác, cũng không phủ nhận.
Việc này đối với người dân Yến quốc nơi đây thì chính là chuyện vui đáng mừng nhất, nhưng đối với các thế lực trong kinh thành mà nói, nó lại không phải là loại chuyện khiến người ta dễ chịu.
Đặc biệt là với Ngũ hoàng tử và bên Thái tử.
Sau khi Ngũ hoàng tử nghe thấy tin tức thì mặt đen lại, ra lệnh truy bắt người đã tung tin đồn trong điện Kim Loan, mà phía bên Thái tử, sắc mặt của Thừa tướng với Hoàng hậu cũng chẳng khá hơn, chỉ là bọn họ chưa đến nỗi kích động như bên phe Ngũ hoàng tử, vì vậy tạm thời án binh bất động trước.
Vị Cửu hoàng tử này —— có lẽ mấy vị quan viên mới vào cung những năm gần đây sẽ không biết, nhưng các vị hoàng tử và những quan viên đã vào triều lâu năm đều hiểu rõ như ban ngày. Năm đó không phải nghe nói sau khi Khanh quý nhân bị rơi xuống hồ, được cứu lên nhưng máu đã lan ra khắp mặt nước, lại phát hiện còn có một thai nhi chưa đủ tháng, coi như là một xác hai mạng sao? Sau chuyện xảy ra năm đó, vụ việc “Khanh quý nhân” cùng với vị “Cửu hoàng tử” chưa ra đời ấy, chưa từng có ai trong cung dám nhắc lại, mọi người đều giữ chặt miệng, chôn chuyện này tận sâu trong lòng.
Nhưng vì sao đã mười bảy năm trôi qua, vậy mà lại có người nhắc đến chuyện xưa, còn nói, vị Cửu hoàng tử đó thực sự không chết, mà là được Hoàng Thượng âm thầm nuôi dưỡng ở chùa Trường Xuân?
Mọi người đều không biết tin tức này chính là do Hoàng Thượng đã đích thân phân phó cận thần lan truyền ra ngoài, chỉ cảm thấy là không thể tưởng tượng nổi.
Nhưng khi nhìn thấy thái độ của Hoàng Thượng trên điện Kim Loan lúc nghe về lời đồn đó, trái lại có vài người trong văn võ bá quan suy đoán rằng, hay là, Hoàng Thượng vì muốn cân bằng cục diện giữa các hoàng tử trong triều, cho nên đã chuẩn bị trước vị Cửu hoàng tử này? Có thể nói, sự thật về vụ việc năm đó đã bị che đậy, vị Cửu hoàng tử kia vốn dĩ không chết?
Tóm lại, chân tướng sự việc rốt cuộc là thế nào vẫn còn chưa rõ, nhưng dư luận trong kinh thành sớm đã vì chuyện này mà xôn xao.
Binh bộ Thượng thư chỉ biết được một vài chân tướng, lúc này mới muốn viết thư thông báo, báo cho Trấn Viễn tướng quân, bảo hắn sau khi quay về kinh thì tuyệt đối không được manh động, phải chờ hắn qua phủ đệ bàn bạc.
......
Tối đến, khi Túc Khê đăng nhập trở lại, lời đồn về vụ việc của Cửu hoàng tử đã lan truyền khắp kinh thành, thậm chí là trong cả Yến quốc.
Chuyện Lục Hoán tung tin ra ngoài, hắn cũng không thương lượng qua với Túc Khê, Túc Khê chỉ là vừa mới đến cửa phủ Ninh Vương, nhìn thấy Lục Văn Tú nói xì xầm với Ninh Vương phu nhân, cho nên nàng mới biết được.
Nàng thoáng sửng sốt.
Trước mắt người biết thân phận thật sự của Cửu hoàng tử cũng chỉ có nàng với tên nhóc, ni cô ở chùa Trường Xuân, Binh bộ Thượng thư, và đoán chắc còn có cả Hoàng Thượng.
Mà lời đồn này bị lan truyền, hẳn chỉ có thể là do Hoàng Thượng đã sai người tung ra. Nhưng Túc Khê đoán, phía sau nhất định còn có sự trợ giúp của tên nhóc.