Tôi Nuôi Lớn Một Chàng Hoàng Tử Bệnh Tật ( Dịch Full)

Chương 249 - Chương 249 - Chương 249

Chương 249 - Chương 249
Chương 249 - Chương 249

Chương 249

Lão phu nhân trông vô cùng tuyệt vọng, tóc đã bạc trắng, vì sao, tất cả những đứa tôn tử khác của nàng đều không bằng phế vật, mà vất vả lắm nàng mới cho rằng có thể dựa vào Lục Hoán, khôi phục lại sự huy hoàng năm xưa của Phủ Ninh Vương, thế mà căn bản Lục Hoán lại không phải huyết mạch của phủ Ninh Vương!

Đều là do ả tiện nhân đã hạ sinh Lục Hoán năm đó!

Lão phu nhân đã mất đi lý trí, còn muốn chửi ầm lên, thế nhưng đã bị thị vệ bịt miệng lại, trực tiếp lôi từ cửa hông ra ngoài. Mấy tên hạ nhân nâng cỗ kiệu đưa lão phu nhân từ Phủ Ninh Vương tới thấy thế thì đều run bần bật, ném cỗ kiệu bỏ chạy.

……

Cửa trước của phủ Cửu hoàng tử thì náo nhiệt một màn, mà cửa hông lại là một mớ hỗn độn. Lục Hoán rũ mắt nhìn y phục bị lão phu nhân nắm rách của mình, chân mày nhíu lại, xoay người trở về thay. Quản gia nhanh chóng lệnh cho thị vệ bảo vệ toàn bộ phủ đệ thật nghiêm ngặt, không được để thêm người nào tới khóc lóc om sòm gây rối nữa.

Lục Hoán bước vào phòng, nhìn tay áo được vén lên trước mắt, Túc Khê phát hiện cánh tay hắn đã bị lão phu nhân nhéo cho bầm tím, nhưng chút vết thương nhỏ này, hắn đã bị mãi đến mức thành quen, thực sự không có cảm giác gì, thế nhưng trong mắt Túc Khê, nàng lại hơi đau lòng.

Lúc trước, hắn không có quan hệ huyết thống thì lão phu nhân đối xử tốt với hắn một chút, tuy nhiên đó cũng chỉ là vì muốn lợi dụng hắn. Bây giờ hắn có quan hệ huyết thống rồi, Hoàng đế cũng đối xử tốt với hắn một chút, nhưng rồi vẫn phải chịu đựng bị người khác tính kế và lợi dụng.

Túc Khê thấy một tay của hắn có hơi bất tiện, nên túm lấy tay áo của hắn, nói: “Ta tới rồi.”

Lục Hoán như vừa được nhìn thấy ánh sáng mặt trời, tinh thần thả lỏng, chân mày đang chau lại của hắn cũng dãn ra, hắn mở màn hình, vui vẻ nở nụ cười: “Ngươi đã đến rồi.”

Túc Khê vừa thấy hắn nhìn về phía mình, trong đầu liền hiện lên hình ảnh đôi mắt sáng ngời trong Ngự Hoa Viên đêm đó, ngay lập tức có chút không được tự nhiên.

Nàng im lặng, hắn cũng không nói lời nào, chỉ nhìn nàng như vậy.

“……”

Hai người lập tức rơi vào bầu không khí kỳ lạ.

Túc Khê cố kìm lại phản ứng mặt đỏ tim đập nhanh, không hiểu sao lại không thể khống chế mà mặt cứ nóng bừng lên, nàng hắng giọng, nói: “Có đau không, sao khi nãy ngươi không né ra?”

“Đau.” Lục Hoán thở dài thườn thượt, hắn ngồi trên giường, ngẩng đầu lên, nói với Túc Khê: “Hình như phía sau sườn bả vai cũng có một chỗ bầm, vô cùng đau đớn, nhưng ta lại không thể tự xoa bóp được.”

Mí mắt Túc Khê nhảy dựng lên, hả, ý gì đây? Ý hắn là muốn nàng giúp hắn xoa bóp ư?

Lục Hoán đứng dậy, cởi bỏ áo ngoài, mặc bên trong là một bộ y phục trắng như tuyết tùng, hắn xắn cánh tay áo bên phải của nội y lên, xắn đến chỗ bả vai, để lộ ra cánh tay thon dài với những đường cong sạch sẽ sắc bén, làn da nơi bả vai trắng như được tráng bằng một lớp men gốm sứ.

Túc Khê:……!

Túc Khê thiếu chút nữa đã cho rằng hắn muốn cởi quần áo, nhưng cũng may là hắn chỉ là cuốn tay áo bên phải lên thôi.

Hắn nhìn Túc Khê, đưa bả vai sau bị bầm tím cho nàng xem, lặp lại câu nói lần thứ hai: “Đau.”

Túc Khê nhìn cánh tay phải sạch sẽ rắn chắc của hắn, mặt đỏ tim đập, lắp bắp mà nói: “Ngươi không tự xoa được thì trong phủ không phải còn có nha, nha hoàn gì đó sao? Ngươi cũng biết lực tay của ta bị ngăn cách bởi di động không nặng không nhẹ, giúp ngươi xoa thì không hiệu quả lắm đâu.”

Lục Hoán bình tĩnh nhìn nàng, lại thở dài thườn thượt, hắn ngồi xuống, buông thõng cánh tay: “Hồi trước ngươi đâu phải như thế, trước kia lúc ta bị phong hàn không dậy nổi, ngươi……”

Dường như hắn đang nhớ lại chuyện cũ, có chút phiền muộn, lại thở dài nặng nề.

Túc Khê:……?

Không phải, trước kia ngươi là một cục bột trắng trẻo, ta có nhìn thấy hết cũng không sao…… Nhưng hiện tại, cánh tay thon dài rắn chắc đó của nhìn kiểu gì cũng khiến người ta hãi hùng khiếp vía.

“Vào đêm mấy hôm trước, ngươi đã hỏi ta về Hoàng Thượng, ta nói Hoàng Thượng thiên tử vô tình, đứng núi này trông núi nọ.” Lục Hoán ngước cặp mắt đen nhánh, thâm thúy nói: “Thái độ bây giờ của Tiểu Khê, cùng chẳng khác gì thiên tử.”

Túc Khê bị hắn nói đến đầu óc quay mòng mòng, nhìn thấy hắn ngước đầu lên, còn muốn tiếp tục oán trách nói cái gì mà không kinh người chết không thôi nói, da đầu Túc Khê đều tê rần, nàng vội vàng nói: “Được rồi, được rồi! Xoa, ta xoa cho ngươi là được chứ gì?”

Lục Hoán giơ cánh tay lên, bên tai ửng đỏ.

Bình Luận (0)
Comment