Chương 248
Cửa phủ của Cửu hoàng tử cực kỳ náo nhiệt, quan viên đến chúc mừng sôi nổi, mà Túc Khê tìm một vòng, lại phát hiện tên nhóc đang ở cánh cửa bên kia, dường như có vấn đề gì khó giải quyết.
Nàng kéo giao diện qua để nhìn, chỉ thấy ――
Ở cửa hông, lão phu nhân có vẻ hơi chật vật vì bị mấy Ngự lâm quân chặn lại, lão phu nhân gõ mạnh cây trượng bạc, khuôn mặt lộ ra vẻ phẫn nộ: “Lục Hoán, ngươi vong ân phụ nghĩa, là ta đã đưa ngươi vào triều làm quan, ngươi rõ ràng là thứ tôn của Phủ Ninh Vương ta, làm sao lại có thể trở thành một hoàng tử?”
Hôm nay người của Phủ Ninh Vương thượng triều, nghe thấy tin tức trên điện Kim Loan, tâm trạng đều gần như sụp đổ, rõ ràng là thứ tử của Phủ Ninh Vương, thế quái nào Hoàng Thượng lại nói từ nhỏ đã nuôi dưỡng hắn ở chùa Trường Xuân? Vì sao hắn đột nhiên lại biến thành Cửu hoàng tử?
Khi này hai người Lục Dụ An và Ninh vương phi bắt đầu nhớ lại khi hồi gây khó dễ cho Lục Hoán, bọn bọ không chỉ không thành công, ngược lại còn thất bại mấy lần, cứ như là có người bảo hộ sau lưng hắn, nghĩ thế, hai người không khỏi run lên bần bật, cảm giác như trời sắp sập xuống vậy.
Nếu thật sự là bọn họ đã đắc tội với Cửu hoàng tử, vậy thì bọn họ xong đời rồi! Bây giờ nghĩ lại, có khi nào, chuyện Thượng Quan gia sụp đổ cũng có liên quan tới Lục Hoán không?
Đám người Ninh vương phi lại càng thêm căm hận, nhưng hiện tại đã là tượng phật đất qua sông tự thân khó bảo toàn, bọn họ căn bản đã không còn khả năng đối phó với Lục Hoán, người đã trở thành Cửu hoàng tử nữa rồi.
Mà trong đó, người càng cảm thấy trước mắt tối sầm, hoa mắt choáng váng lại chính là lão phu nhân.
Từ khi Lục Hoán bắt đầu vào triều làm quan, nàng vẫn luôn trông đợi thứ tử này của Phủ Ninh Vương có thể trở nên nổi bật, mang đến vinh quang cho Phủ Ninh Vương một lần nữa. Nhưng thật không ngờ, đến cuối cùng thân phận Lục Hoán lại là thân phận tôn quý, chuyển mình biến thành thiên kim Cửu hoàng tử, vậy mà nàng còn trông cậy vào quân cờ này sẽ mang đến lợi ích cho Phủ Ninh Vương, phút chốc đã không còn gì nữa rồi.
Nàng tức giận đến hôn mê bất tỉnh, chờ tới khi tỉnh lại, đã muốn cậy già lên mặt mà tìm tới chỗ Lục Hoán nói lý lẽ.
Nhưng hiện tại Lục Hoán đã không còn như xưa, bên người hắn đương nhiên còn có Ngự lâm quân, đến cả mặt của hắn mà nàng còn không gặp được, thế nên nổi đoá lên, bắt đầu chửi ầm lên, khi đó mới thấy Lục Hoán xuất hiện.
Quản gia của phủ Cửu hoàng tử là do đích thân Hoàng Thượng phái đến, hắn nhìn chằm chằm lão phu nhân đang khóc lóc om sòm, tức giận nói: “Ninh vương thái phi, ngươi có biết tội dám nhục mạ hoàng tử trước mặt mọi người là tội chém đầu không? Thứ tôn của ngươi đã tử trận, Hoàng Thượng ắt sẽ đối xử tử tế với Phủ Ninh Vương, nhưng nếu ngươi còn kêu khóc làm loạn nữa, vậy là muốn cả gia tộc bị chém đầu sao?”
Lão phu nhân nghẹn họng, tức muốn hộc máu, nàng hung hăng nhìn chằm chằm Lục Hoán, trong lòng thầm nghĩ muốn đồng quy vu tận với Lục Hoán, cho nên liều mạng chen qua, suýt nữa thì bị ngự lâm quân xô ra khỏi cửa.
Lục Hoán giơ tay lên, lệnh cho họ dừng tay lại.
Lão phu nhân lập tức liều mạng chen vào trong, nàng túm lấy y phục của hắn, hung hăng cấu vào hắn, khóe mắt như muốn nứt ra: “Là ta đưa ngươi vào triều làm quan, ngươi mới có ngày hôm nay!”
Túc Khê nhìn thấy lão phu nhân véo tên nhóc, rõ ràng là hắn có hơi nhíu mày, hiển nhiên đã bị véo đau.
Nàng có chút phẫn nộ, tên nhóc đã ở Phủ Ninh Vương hơn mười bốn mười lăm năm, nhưng lão phu nhân này chưa từng ngó ngàng đến, e rằng dù cho tên nhóc có chết, lão phu nhân đó cũng sẽ thèm không để ý. Tên nhóc tranh được hạng nhất trong buổi săn ở núi Thu Yên, bước chân vào chốn quan trường, những điều này đều là tên nhóc tự mình giành lấy được, có liên quan gì đến lão phu nhân đâu?
Từ đầu tới cuối lão phu nhân chỉ cho được tên nhóc một mảnh Sài Viện, nhưng đó cũng là do tên nhóc đã liều mình cứu lão phu nhân từ trong dòng nước lạnh băng mới có được cơ mà!
Vậy mà nàng còn dám tới chỉ trích tên nhóc vong ân bội nghĩa? Rốt cuộc là nàng đã cho tên nhóc được ân huệ nào?
Nếu không phải vì truyền thống đạo đức tốt đẹp “kính trên nhường dưới” đã ăn sâu vào tiềm thức, có lẽ bây giờ Túc Khê đã xông đến kéo lão phu nhân ra khỏi người tên nhóc rồi.
“Ngươi không hề có ơn sinh thành hay dưỡng dục gì với ta, vậy ta vong ân phụ nghĩa chỗ nào? Nếu các ngươi không gây náo loạn, không tham lam vọng tưởng, vậy thì Phủ Ninh Vương sẽ được yên ổn, nhưng nếu các ngươi còn đến gây rối nữa, thế thì đừng trách ta không khách khí.”
Lục Hoán hờ hững nhìn lão phu nhân, chậm rãi kéo bàn tay đang túm chặt áo mình của lão phu nhân xuống, phân phó với hạ nhân bên cạnh: “Đưa nàng về phủ an dưỡng tuổi già cho tốt đi.”