Chương 252
Nàng cảm thấy rất hứng thú với từng kiểu trang phục thep cấp quan của Lục Hoán mà hiện tại, bộ y phục hoàng tử mà Lục Hoán đang mặc lại càng cao quý tinh xảo hơn bất kỳ bộ đồ nào trước đó, kim trâm ngọc hành, cổn miện chín chương, trên vai, lưng, và cổ tay áo đều được thêu hình rồng bằng sợi tơ vàng lấp lánh, sinh động như thật, sợi thắt lưng đỏ rực bên hông có đính trang sức vàng óng, đôi mắt hắn sáng ngời cùng với làn mi hờ hững, da trắng như ngọc, tuấn mỹ đến không thể tưởng tượng.
Mặc dù Túc Khê đã quen nhìn diện mạo xinh đẹp đó của hắn, nhưng mỗi lần hắn nhướng đuôi lông mày nhìn về phía mình, nàng đều không tự chủ được mà bị kinh diễm.
Đây chính là điểm không tốt của việc mở đồ họa bản gốc ra đó. Gương mặt hắn thật dễ khiến cho người ta không còn tâm trí đâu mà quan tâm vào cốt truyện nữa mà.
Nếu ngay từ đầu Túc Khê đã mở nguyên đồ họa ra thì e rằng nàng đã không thể chuyên tâm mà dốc lòng tìm mọi cách đi hoàn thành những nhiệm vụ đó như thế rồi.
Lục Hoán bước ra từ phủ đệ mà ngồi lên kiệu, đi thẳng một đường đến miếu Vĩnh An, Túc Khê đều không tự chủ được mà nhìn chằm chằm vào gương mặt hắn đến ngây ngốc, Lục Hoán nhận ra điều này, tuy hai tai ửng đỏ, nhưng hắn vẫn giả bộ bình tĩnh, phủi sạch y phục, sửa sang lại áo mũ cho ngay ngắn để nàng nhìn.
Trên đời này không có nam tử nào muốn dung mạo của mình quá mức xuất chúng, khiến những người khác bỏ qua mặt khác của mình mà chỉ chú trọng vào dung nhan ấy. Nếu là người khác nhìn chằm chằm vào Lục Hoán, chỉ sợ trong lòng hắn sớm đã cực kỳ khó chịu, mặt tối sầm, thế nhưng chỉ có nàng, hắn chỉ hy vọng nàng cứ tiếp tục nhìn như thế, nhìn nhiều thêm một lát. Hắn cũng chẳng sợ khả năng kia sẽ xảy ra đâu, nếu vì gương mặt này mà nàng để ý hắn hơn, vậy thì cũng tốt.
Người dân ở miếu Vĩnh An kích động, hô to “Cửu hoàng tử thiên tuế thiên thiên tuế”.
Những khung thoại đó hiện lên ngổn ngang chất đầy màn hình, lúc này Túc Khê mới đột ngột hoàn hồn, trời ạ, vừa rồi nàng đã nhìn chằm chằm tên nhóc phất bào lên kiệu, nhìn chằm chằm cho tới tận bây giờ luôn chứ. Ngay lập tức nàng có chút ngượng ngùng, dời tầm mắt đi.
Lục Hoán bước vào trong miếu, chuyên tâm bái Phật.
Làn khói trắng mịt mù tỏa ra từ lư hương chậm rãi bay lên, hắn mở mắt, điều chỉnh nhịp hô hấp rồi bỗng nhiên nhìn Túc Khê đang cách phía bên kia màn hình, trong mắt ánh lên vài tia sáng, cong khóe miệng nói với Túc Khê: “Tiểu Khê, ngươi có biết ta vừa cầu xin điều gì không?”
Túc Khê nhìn thấy dáng vẻ mang tai ửng đỏ của hắn thì cảm thấy có chuyện không lành, mí mắt nhảy dựng lên, nàng sợ hắn lại muốn nói gì đó khiến người ta mặt đỏ tim loạn nên liền nhanh nhảu lên tiếng: “Không, không biết ――”
Nhưng nàng còn chưa nói xong, Lục Hoán đã lập tức nhìn nàng chằm chằm, chậm rãi nói: “Ta cầu một đoạn nhân duyên.”
Đôi đôi mắt long lanh đen nhánh của hắn ánh lên tia sáng, mông lung mờ mịt, nhìn Túc Khê đầy thâm thúy, cứ như một khi Túc Khê dám nói nặng lời nào, đỉnh đầu hắn lập tức có thể nổi lên một mảng thê lương.
Tim Túc Khê đập loạn xạ, gương mặt đỏ ửng ―― dạo này quả thật tên nhóc rất kỳ lạ! Đáng sợ nhất chính là, gần đây nàng cũng thật kỳ quặc, không có việc gì mà mặt cũng đỏ lên là sao! Hắn nói cầu nhân duyên, nhưng đâu có nói cầu là nàng đâu, mắc gì tim nàng lại nhảy loạn lên, nói không chừng là cầu thân Liễu Như Yên mà hắn đã lén gặp bên bờ sông trước kia thì sao?
Lục Hoán bình tĩnh nhìn nàng, đôi môi mỏng khẽ nhếch lên, dường như còn muốn tiếp tục nói cái gì đó, thế nhưng Túc Khê đã bị dọa sợ tới mức hoàn toàn giật mình, nhanh chóng thoát khỏi trò chơi: “Cáo từ, đột nhiên ta nhớ ra mình còn chưa rửa chén!”
Lục Hoán: “……”
Túc Khê trốn trong phòng tắm, mặt ủ mày ê mà nhìn vào gương, chợt phát hiện khuôn mặt của mình sớm đã đỏ như trái cà chua luôn rồi, nàng: “……”
Sau khi Lục Hoán bái Phật ở miếu Vĩnh An xong, hết thảy những bụi bặm chốn phàm trần cũng coi như được gột rửa, kế tiếp, đại quân Trấn Viễn còn có một số quân vụ chờ hắn xử lý, cùng với hơn một trăm nông trang trên khắp cả Yến quốc, Trọng Cam Bình cũng muốn trao đổi qua với hắn. Lục Hoán vừa lập được công lớn trở về, bá tánh mang ơn đội nghĩa, thái độ thiên vị của Hoàng Thượng cũng thật rõ ràng, mặc dù mấy vị hoàng tử khác rất muốn tranh đoạt ngôi vị, nhưng tạm thời bọn họ cũng không thể hành động thiếu suy nghĩ, nói cách khác, trước mắt bên phía Lục Hoán đã không còn việc gì đáng lo ngại.
Mà chuyện lớn đáng lo lại là bên phía Túc Khê.