Tôi Nuôi Lớn Một Chàng Hoàng Tử Bệnh Tật ( Dịch Full)

Chương 253 - Chương 253 - Chương 253

Chương 253 - Chương 253
Chương 253 - Chương 253

Chương 253

Nàng không dám ở nhà, chỉ cần ở nhà, nàng sẽ nhớ đến khoảnh khắc hôm đó, cái ngày mà Lục Hoán ngước mắt nhìn vào đôi đôi mắt của nàng, những lời mà Lục Hoán đã nói, những ám chỉ nhỏ nhặt của hắn ……

…… Làn khói trắng mịt mờ, đôi mắt long lanh đen tuyền của hắn cứ hiện lên không dứt, khiến lòng nàng rối như tơ vò, chẳng thể tập trung được, không làm được bài tập nào cả.

Vì thế, nàng đành ôm bài tập hè, xách theo điện thoại đến nhà Cố Thấm làm bài.

Lục Hoán không biết nhà Cố Thấm ở đâu, chắc chắn hắn sẽ không thể mở khóa.

Mẹ của Cố Thấm chuẩn bị dưa hấu với điều hòa xong thì để hai người ngồi ở nhà làm bài tập rồi lại cùng với cha của Cố Thấm tiếp tục đi làm. Do đó, trong nhà Cố Thấm cũng chỉ còn lại nàng và Túc Khê, hai người làm bài tập được một lúc thì lại ăn vặt. Túc Khê cố gắng vứt mớ cảm xúc khó hiểu nảy sinh trong lòng dạo gần đây ra sau đầu, phấn khích xem phim với Cố Thấm được một lúc, nhưng sau khi khoảng thời gian buổi sáng trôi qua, trong lòng nàng lại có loại cảm giác như đã lâu không được gặp một người, vô cùng trống rỗng.

Nàng ngồi thất thần ăn miếng snack, bàn tay lơ đễnh thò vào túi snack của Cố Thấm.

“Cậu làm gì vậy? Bị ngáo à.” Cố Thấm rút nàng tay ra: “Ăn gói của cậu ý.”

Túc Khê bỗng nhiên ngồi nghiêm chỉnh, nghiêm túc mà nhìn Cố Thấm, nói: “Tớ tâm sự với cậu chuyện này nha.”

Cố Thấm cười khúc khích, liếc mắt nhìn nàng: “Nói đi, cậu yêu rồi, đúng không?”

“Không phải.” Túc Khê đẩy nàng ra: “Đàng hoàng chút đi, là thế này, tớ đang chơi một trò chơi, là game cổ đại, dạo này tớ thật sự rất kỳ lạ, đột nhiên lại cảm thấy tiếc nuối khi chơi tới màn cuối cùng, hơn nữa còn phát hiện nhân vật trong game không còn ỷ vào tớ nữa thì tớ lại vô cùng khổ sở, không chỉ có thế, khi tớ nhìn thấy nhân vật trong game đó thân mật với nhân vật khác, trong lòng tớ thực sự hơi khó chịu…… Rõ ràng lúc mới bắt đầu tớ không có như thế, hồi mới bắt đầu chơi tớ còn đặc biệt háo hức chờ tuyển phi cho hắn mà……”

Cố Thấm nhai miếng snack rột rột rồi nói: “Bình thường mà, có rất nhiều người chơi game cũng bị như vậy, chuyện đó chứng tỏ cậu đã thích nhân vật ảo kia.”

“Thích? Không phải chứ?” Túc Khê sốc tận óc, thiếu chút nữa đã nhảy dựng lên, một lát sau thì mặt đỏ tai hồng mà ngồi xếp bằng, lẩm bẩm nói: “Vậy nếu như trò chơi đó là thế giới thật mà không phải là một nhân vật ảo thì sao.”

“Trong tình bạn sẽ không có sự chiếm hữu.” Cố Thấm sờ sờ trán nàng, lo lắng nói: “Khê Khê, nhất định là cậu bị sốt rồi.”

Nàng nhìn Túc Khê đầy thương hại, quan tâm hỏi: “Kỳ thi cuối học kì chỉ vừa mới xong mấy ngày, vậy mà cậu đã chơi game đến tẩu hỏa nhập ma luôn rồi sao?”

Túc Khê: “……”

“Không thể nào.” Túc Khê vẫn còn cố chấp với Cố Thấm về hai chữ “yêu thích”, tim đập cực kỳ nhanh, nhưng nàng cúi đầu nhìn chằm chằm vào bịch snack khoai tây rỗng tuếch được một hồi thì lại không nhịn nổi mà lên tiếng: “Quá lắm thì cũng chỉ trở thành đứa con nuôi, trở thành bạn bè mà thôi……”

Huống chi, hai người ở hai thế giới, có thể gặp nhau qua một tấm màn hình đã là chuyện vi diệu lắm rồi, còn chuyện khác, Túc Khê quả thật không dám tưởng tượng.

Mà cho dù nàng dám tưởng tượng đi nữa thì chuyện đó cũng sẽ không thể xảy ra.

Trong thế giới đó, từ thiên tai sương giá, bá tánh trôi dạt khắp nơi, cho đến chuyện cả nước đồng lòng, dần dần đã xuất hiện những bước tiến mới. Bá tánh vùng biên giới phía Bắc quỳ khắp đường đi, từ trên con đường đến miếu Vĩnh An, Túc Khê nhìn thấy trong đôi mắt của bọn họ mỗi khi trông về phía Lục Hoán đều mang theo sự sùng kính, như đang nhìn đấng cứu thế của đời mình. Dựa theo mạch truyện chính của trò chơi, sau này để được trở thành vua của một nước, hắn đã phải rất vất vả mới có được tất cả như ngày hôm nay, mà chuyện hắn càng muốn làm hơn có lẽ là dốc sức thực hiện lý tưởng giúp bách tính an cư lạc nghiệp.

Nếu phải đến một thế giới khác với hai bàn tay trắng, nàng tuyệt đối sẽ không đủ dũng khí để làm, cho nên nàng cũng không đủ dũng khí để yêu cầu hắn phải làm như vậy.

Đương nhiên, đó chỉ là mớ ngổn ngang quanh quẩn trong đầu Túc Khê, Cố Thấm không hề biết nàng đang nghĩ gì, mà nàng cũng không có cách nào để thảo luận với Cố Thấm.

Túc Khê thở dài, phiền muộn vò nát bịch snack trống không.

……

Bình Luận (0)
Comment