Tôi Nuôi Lớn Một Chàng Hoàng Tử Bệnh Tật ( Dịch Full)

Chương 254 - Chương 254 - Chương 254

Chương 254 - Chương 254
Chương 254 - Chương 254

Chương 254

Bên chỗ Lục Hoán đang mưa to, hắn đứng dưới hiên, lặng lẽ nhìn những hạt mưa liên tục rơi xuống như chuỗi ngọc, ngọn nến ban đêm vì bị gió thổi mà lung lay như sắp ngã, ánh sáng lụi dần.

Hắn nhìn biểu cảm muốn nói rồi lại thôi với cô bạn trên màn hình của nàng, nhìn thấy cả những dòng chữ hiện lên ―― “Quá lắm thì cũng chỉ trở thành đứa con nuôi, trở thành bạn bè mà thôi……”

Hắn mím môi, tuy rằng đã cố gắng để bản thân không rơi vào nỗi mất mát, nhưng trong lòng vẫn như bị tảng đá đè xuống, đè xuống rất nặng nề.

Hắn đứng dưới hiên hồi lâu, tay áo cũng đã bị ướt nhẹp, hắn đành chậm rãi lấy lại tinh thần, cúi mặt xuống, giả vờ như không hề đau khổ rồi thu lại màn hình, quay trở về phòng.

……

Bởi vì trong lòng Túc Khê vô cùng rối loạn, cho nên phải đến hai ngày sau, sau khi cơm nước xong xuôi thì hôm nay nàng mới online.

Sau khi nàng đăng nhặp thì phát hiện lồng đèn mà mình đã tặng cho tên nhóc đã được hắn treo trong tẩm điện của phủ đệ mới, những chiếc hộp mà nàng dùng để đựng phấn son cùng vài thứ đồ linh tinh lắt nhắt cũng đã được dọn đến đây, tên nhóc đi đến đâu cũng mang mấy thứ này đến đó sao…… Tức khắc nàng chột dạ một cách khó hiểu.

Lúc này Lục Hoán đã bãi triều, hắn cởi bỏ triều phục, mặc lại y phục bình thường rồi ngồi ở sau bàn thư phòng xử lý sự vụ.

Túc Khê không biết hắn đã mở màn hình ra chưa, có thể nhìn thấy mình hay không, vì thế nàng chỉ lén lút sờ sờ vào, nhìn chằm chằm hắn một lát. Túc Khê không biết vì sao, nhưng cảm giác như nàng chỉ không online có hai ngày mà hắn đã gầy đi rất nhiều, chẳng lẽ sau khi làm hoàng tử, phải xử lý nhiều chính vụ đến như vậy nhiều sao? Ngay lập tức, Túc Khê có chút nổi lên lòng bênh vực cho tên nhóc, hắn vừa mới khôi phục hoàng vị mà Hoàng Thượng đã dồn một đống việc lên người hắn vậy rồi đó hả?

Nàng nhìn một lát, đúng lúc định chuồn đi thì trên màn hình, Lục Hoán lại đột nhiên ngẩng đầu nói: “Ngươi đã đến rồi.”

Túc Khê hoảng hồn, nhanh miệng chào hỏi: “Ây da đúng vậy, ta tới rồi nhưng vì thấy ngươi đang bận nên cũng không muốn quấy rầy.”

Nàng sợ Lục Hoán lại giống với mấy lần trước, nói mấy lời khiến đầu nàng không load nổi, nhưng không ngờ hôm nay nhóc lại chẳng nói lời nào, chỉ dùng nét mặt ôn hòa mà nhìn nàng, hỏi han: “Đã mấy ngày rồi mà ngươi không tới, có phải bận làm bài tập hè không?”

Túc Khê vội trả lời: “Phải! Bài tập cực kì nhiều luôn!”

Lục Hoán mỉm cười, nói: “Vậy ta làm giúp ngươi nhé?”

Túc Khê bị hắn trêu chọc cười, tâm trạng hồi hộp cũng nhanh chóng dịu đi nhiều: “Nè nhóc, ngươi lo xử lý quân vụ của mình trước đi kìa.”

Lục Hoán nghe thấy nàng buột miệng thốt ra chữ “nhóc” thì ngón tay thon dài đang cầm cây bút lông bỗng nhiên cứng lại, hắn im lặng không lên tiếng, khẽ cúi mặt xuống, tuy rằng đã cố gắng giấu đi nhưng thần sắc vẫn lộ ra vài phần cô đơn.

Túc Khê đau lòng, hận không thể tự mình vả miệng.

Trầm mặc một lúc, Túc Khê cố dùng giọng nhẹ nhàng mà nói với hắn: “Ta đi làm bài tập tiếp đây, ngày mai lại tới tìm ngươi.”

Lục Hoán nhìn nàng, muốn nói rồi lại thôi.

Cổ họng Túc Khê nghẹn lại, nàng cho rằng hắn muốn nói gì đó nhưng hắn lại chỉ mím môi, tiếp đó là khóe môi cong lên, cười nói: “Ta bên này đã 5 ngày không gặp ngươi, có thể không cần đến mai, tối nay nếu ngươi rảnh thì đến gặp ta luôn được không?”

Túc Khê thở phào nhẹ nhõm, mau chóng nhận lời: “Được chứ, không thành vấn đề.”

Nàng vừa mang chén đũa vào phòng bếp để rửa chén, vừa chuyển giao diện ra khỏi thư phòng của tên nhóc, đang muốn offline thì đột nhiên nhìn thấy có hai đoàn thái giám trong cung đang đi đến hoa viên của phủ đệ, trong tay còn cầm theo thánh chỉ, vị trưởng thái giám đứng đối diện, nói gì đó với thị vệ canh gác phủ Cửu hoàng tử ――

Cái điệu bộ này, xem ra trong kinh thành đã xảy ra việc gì lớn, vậy nên Hoàng đế lại muốn phái tên nhóc đi xử lý vụ việc sao?

Túc Khê có chút lo lắng, tay trái vặn vòi nước ra, tay phải lại chuyển giao diện.

Sau đó nàng thấy vị trưởng thái giám giải thích với thị vệ: “Hôm qua Hoàng hậu đã đề nghị với Hoàng Thượng, Cửu hoàng tử đã được mười bảy tuổi mà trong phủ ngay cả một thiếp thất cũng chẳng có, suốt ngày chỉ có quản gia tới lui, cũng không có nổi một người tri kỷ bên cạnh, vậy thì thật sự không tốt, thế nên hôm nay ta tới đây là để đưa cho Cửu hoàng tử xem một số bức họa của các quý nữ, để hắn lựa chọn.”

Bình Luận (0)
Comment