Tôi Nuôi Lớn Một Chàng Hoàng Tử Bệnh Tật ( Dịch Full)

Chương 255 - Chương 255 - Chương 255

Chương 255 - Chương 255
Chương 255 - Chương 255

Chương 255

Hoàng hậu?

Túc Khê lập tức nhớ đến, Hoàng hậu là người của phe Thái Tử, hiện tại Thái Tử và Ngũ hoàng tử có vẻ đều đang nhằm vào tên nhóc, chỉ là tạm thời bọn họ chưa thể manh động mà thôi, cho nên trước mắt, việc gài quý nữ bên cạnh tên nhóc là cách dễ thực hiện nhất.

Nói cách khác ―― chết tiệt! Trước kia nàng luôn gấp gáp muốn tuyển phi, đến cuối cùng thì……?

Nhưng tại sao trong thoáng chốc nàng lại cảm giác đầu ngón tay có chút lạnh lẽo thế này?

Túc Khê ngơ ngác nhìn Vũ lâm vệ sau khi nghe thấy lời thái giám nói thì lui ra, để vị thái giám tổng quản dẫn người vào điện tìm Lục Hoán.

“……”

Lúc trước Túc Khê cứ nghĩ một màn này chắc chắn sẽ khiến nàng vô cùng kích động, nhiều giai nhân tới như vậy, nhất định nàng sẽ thay Lục Hoán chọn đến hoa mắt.

Thế nhưng vào thời điểm chuyện này thật sự xảy ra, dù nàng đang đứng trước bồn rửa chén nhưng tay chân lại cứng đờ, đại não trống rỗng, tiếng ong ong vang trong đầu, hoàn toàn không nghe thấy tiếng nước.

Mà chờ đến lúc nàng phản ứng lại, một tiếng “bõm” vang lên, di động của nàng đã bị rớt vào trong nước.

Túc Khê lập tức hết hồn, tay chân luống ca luốn cuống vội vàng nhặt điện thoại lên, cuống quít dùng hút thấm nước lau khô điện thoại.

Nhưng màn hình di động vẫn tối đen, dù nàng có ấn thế nào đều không mở lên được.

……

Mà cùng lúc đó, Lục Hoán khẽ nhíu mày, dường như có một dự cảm, khiến hắn cảm thấy có gì đó sai sai.

Cánh tay đang viết khựng lại, hắn ngẩng đầu lên, nhìn vào màn vẫn chưa từng tắt đi.

Đột nhiên hắn phát hiện, màn hình chợt lóe lên rồi sau đó biến mất.

Cứ như vậy ―― mà biến mất?

Lục Hoán mặt trắng như vôi, hắn lập tức đứng bật dậy, cố gắng bắt lấy tấm màn hình hư ảo.

Mà trong không trung đã không còn thấy dấu vết nào của màn hình.

Hắn vô cùng hoảng loạn, nhanh chóng lao đến chỗ màn hình.

Thế nhưng cái bàn phía trước hắn đã biến mất, hắn ngã lăn trên mặt đất, cõi lòng tan nát.

Mà hắn vẫn cứ bị bỏ lại lẻ loi trong cung điện, trong cái thế giới này của hắn.

Trước đây Lục Hoán chưa từng gặp qua tình huống như vậy, màn hình thế nhưng lại đột nhiên biến mất, cứ như là trước nay chưa hề xuất hiện. Hắn băng qua chiếc bàn bị ngã nứt một góc, nhìn quanh bốn phía, ánh mặt trời chiếu qua khung cửa gỗ khắc hoa, chỉ thấy được không trung đầy bụi bặm.

Trong lòng Lục Hoán cực kì hoảng loạn, hắn theo bản năng thử thăm dò mà nói vào không trung: “Tiểu Khê, Tiểu Khê……?”

Hắn gọi mấy tiếng, mỗi lúc càng dồn dập, nhưng trong phòng vẫn chỉ im ắng như ngôi mộ, ngay cả ngọn gió thường xuyên lay động tay áo hắn cũng không hề xuất hiện.

Không có bất cứ phản hồi nào.

……

Sắc mặt Lục Hoán trắng bệch như vôi, hắn nhìn về phía bốn phía, hoài nghi bản thân có phải đang bị bóng đè hay không.

Đây là cảnh tượng mà mấy lần hắn mơ thấy ác mộng đã diễn ra.

Nguyên nhân là vì hắn không thể xác định khi nào nàng sẽ đột nhiên biến mất, cho nên từ lúc bắt đầu hắn đã vội vàng muốn biết thân phận của nàng, muốn nhìn thấy nàng, muốn đi đến thế giới của nàng, chỉ khi có nàng ở ngay bên cạnh thì trong lòng hắn mới có thể tuyệt đối nhẹ nhõm. Nhưng hắn hoàn toàn không ngờ tới, điều hắn nhất lo lắng thật sự đã xảy ra.

Trong lòng hắn dường như có một dự cảm, rằng sự việc lần này không giống với tình huống của cái lần mà nàng mất tích suốt tám ngày đó. Nếu lần này hắn không thể tìm thấy nàng, vậy thì về sau có thể hắn sẽ không còn được gặp lại nàng nữa……

Nhưng mà, vì sao lại đột ngột đến như vậy?

Bên phía của nàng có phải đã gặp chuyện rồi không? Hay là mấy ngày nay hắn đã bức ép nàng quá chặt, cho nên nàng mới…… Không cần hắn nữa…… Chủ động muốn cắt đứt liên lạc với hắn?

Cả người Lục Hoán như rơi vào hố băng.

Bình Luận (0)
Comment