Chương 278
Túc Khê nghe xong, trong lòng có chút khó chịu, nhỏ giọng nói: “Nếu như vậy thì….. sinh nhật lần trước ở Phủ Ninh Vương, không phải là sinh nhật thực sự của ngươi, bậy giờ không dễ gì mới hồi phục lại thân thế, lại không có cách nào đón một sinh nhật thực sự…”
Trong lòng Lục Hoán tỏ rõ vẻ xúc động, trên thế giới này, có lẽ chỉ có mình nàng là để ý sinh nhật lạnh lẽo của mình.
Hắn đưa mắt nhìn nàng, hai người nhỏ giọng nói chuyện, giống như là ở trong đêm khuya tĩnh lặng nói điều bí mật gì đó vậy, nhưng khoảng cách thực sự quá gần rồi, thân thể của thiếu nữ yếu mềm ở gần ngay gang tấc, vì vậy khắp người Lục Hoán có chút khô nóng, lại vội vàng rời mắt nhìn xuống mặt đất.
Túc Khê cảm thấy kì lạ, dùng khuỷu tay chọc chọc hắn, quan tâm hỏi: “Ngươi cứ nhìn xuống đất mãi làm gì, mặt sàn phòng ta có gì à?”
Lục Hoán nhất thời không biết phải trả lời thế nào——hắn vội vàng đứng dậy, nói: “Ta về trước đây, Tiểu Khê, nàng nghỉ ngơi cho tốt.”
Lục Hoán có chút ân hận vì nửa đêm đột nhiên làm nàng tỉnh giấc, vốn dĩ nửa đêm xông vào khuê phòng của nữ tử, là hắn có chút đường đột rồi.
Nhưng những thứ mà người xưa cho là lễ nghi xấu hổ, trong mắt Túc Khê căn bản không tồn tại, vì vậy nàng nhìn Lục Hoán một cách khó hiểu, không hiểu sao hắn đang nói chuyện bình thường, đột nhiên lại muốn đi.
“Đừng mà.” Túc Khê có chút bất mãn, nắm chặt lấy tay áo hắn: “Ta cũng đã không ngủ được nữa rồi, không thể nói chuyện chút sao?”
Lục Hoán nhìn nàng đang quỳ trên giường, trong lòng giống như đang đun một nồi nước nóng sôi sùng sục, nghĩ đi nghĩ lại câu nói kia của nàng “không được tuyển phi”, lại càng rối rắm hơn. Nàng trước đây….. không phải là hết lòng tác hợp hắn và người khác sao…?
Có lẽ là do trong lòng cất giấu tham vọng gì đó, hắn cuối cùng không nhịn được, buột miệng nói: “Tiểu Khê, trước khi ta quay về, nàng…. sao lại nói câu nói đó?”
Túc Khê hoang mang một lát, đột nhiên nhớ ra, phải rồi, sau khi bối rối một lúc mới hiểu ra, cứ tưởng là nói câu nói đó coi như là đã quá rõ ràng, nhưng có vẻ hắn vẫn không chắc chắn, vẫn còn suy tính thiệt hơn——
Có lẽ là do mình không đủ rõ ràng, khiến hắn không dám chắc chắn.
Nàng đột nhiên có chút đau lòng, bởi vì đau lòng, nên không nhịn được to gan một chút, càng có dũng khí một chút, cho hắn một đáp án thật chắc chắn.
………
Túc Khê đột nhiên nhảy xuống giường, đứng trước mặt Lục Hoán.
Nàng kiễng chân lên, nhẹ nhàng thơm lên má hắn một cái, cười nói: “Ta đã khinh bạc ngươi đến mức này rồi, ngươi vẫn không hiểu sao?”
Cái xúc cảm mềm mại thoáng qua trên má.
Lục Hoán đột nhiên trợn tròn mắt, sự hoài nghi lóe lên trên khóe mắt, trong chốc lát hoài nghi bản thân là đang nằm mơ hay là gì.
Hắn sao có thể có được thứ mà trước nay luôn khát khao có được. Ông trời chưa bao giờ thiên vị hắn cả.
Nhưng ánh trăng chiếu lên khuôn mặt của nàng, lại rõ ràng là thật.
Hắn ngơ ngác nhìn Túc Khê, trong mắt dần dần xuất hiện chút cuồng hứng đang cố kìm nén.
Mãi một lúc lâu, hắn nín thinh, nửa thì cầu xin, nửa thì khống chế nói: “Ta không hiểu…. Tiểu khê, nàng nói rõ ràng hơn một chút đi.”
…….
Má Túc Khê rất nóng, trong lòng như muốn phát điên, lẽ nào nàng nói còn chưa đủ rõ hay sao? Còn muốn nói rõ hơn thế nào nữa? Chẳng lẽ phải dùng cái loa lớn thông báo sao?
Nhưng chuyện đã đến nước này, chi bằng cứ làm liều vậy.
Hai tay Túc Khê nắm chặt lấy vạt áo, bẽn lẽn nói: “Có nghĩa là…. Lục Hoán, ta nghĩ, là ta cũng thích ngươi!”
……..
Lục Hoán nín thở, cuối cùng cũng nghe được lời này của nàng, đầu hắn đoàng một tiếng, nổ rồi. Giống như đã đợi rất lâu rất lâu rồi, người khát khô thiếu nước đến mức môi khô hanh, cuối cùng cũng đợi được ốc đảo của hắn.
Đôi mắt hắn bất giác đỏ lên, nhưng bờ môi lại bất giác cong lên, nở nụ cười tươi tắn.
…….
Tình cảm trên thế gian rất ít có được sự cân bằng, nhiều thì cầu không được, Lục Hoán trước nay đều hiểu đạo lí này.
Vì vậy mặc dù hắn trăn trở trằn trọc, hi vọng một ngày có thể lại gần nàng thêm một chút, nhưng trong lòng lại hiểu rõ, tuyệt đối không có đạo lí hắn làm nàng hài lòng, nàng cũng phải bỏ ra tình cảm giống như vậy cho hắn.
Nàng coi hắn là một nhân vật hư ảo trong trò chơi cũng được, coi hắn là người bạn ở bên sớm hôm cũng được, hắn mặc dù thất vọng, mặc dù buồn bã, những từ trước đến nay tuyệt đối không có suy nghĩ muốn hối thúc, càng không thể oán trách.