Chương 277
Nhưng hắn không ngờ rằng, trước khi hắn quay về, Tiểu Khê lại nói với hắn những lời như thế.
Nàng nói, không cho hắn tuyển phi.
Lục Hoán nhớ lại lời Túc Khê nói, trong lòng đầy lo lắng, thấp thỏm….. Lời nói ấy của nàng, rốt cuộc là ý gì, là ý mà hắn đang nghĩ sao?
Hắn có phải là nên hỏi một chút, hỏi rõ hơn một chút?
Nhưng nếu nàng nói lời nói ấy, chỉ đơn giản là không muốn hắn phải chịu sự sắp xếp của Hoàng hậu thì sao? Nàng không hề có ý gì khác, nếu hắn tự làm mọi việc rối rắm lên, chẳng phải là rất mất mặt sao?
Lục Hoán trong đầu suy nghĩ lung tung, lúc thì toàn thân nóng bừng, lúc thì lại như bị tạt một gáo nước lạnh, lặp đi lặp lại, tâm trạng lên lên xuống xuống, một lát sau, hắn không nhịn được đẩy cửa ra, ra giữa sân ngắm ánh trăng sáng chiếu lên những viên đá xanh, hóng gió lạnh một lát.
……
Nhưng dù thế nào đi nữa, hiện tại cả hai thế giới đã có thông đạo, hắn có thể tự do đi sang thế giới kia của nàng, điều này đã đủ để khiến hắn vui mừng đến phát cuồng rồi.
Sau khi Lục Hoán định thần lại, nghĩ thầm, nếu như sau này thường xuyên đi sang thế giới kia của nàng, thì bắt buộc phải có chỗ đứng ở bên đó.
Nói theo cách của bên thế giới của nàng, chính là “bắt buộc có nhà có xe”.
Hắn đã phát hiện, ngân phiếu bên thế giới này của hắn ở thế giới kia của nàng hoàn toàn vô dụng, thế giới kia của nàng có một loại tiền giấy làm tiền tệ. Tuy nhiên, vàng bạc châu báu và các đồ vật khác ở hai thế giới đều thông dụng.
Ngân lượng ở phủ đệ của hắn đại đa số là quan ngân, nếu như xuất hiện trên thế giới kia của nàng, sợ là sẽ bị người ta phát hiện là người đến từ ngàn năm trước đây, vì vậy, chỉ có thể đem theo một vài vàng bạc phổ thông đến chỗ nàng, đem đổi thành tiền tệ ở bên thế giới kia của nàng.
Có tiền có thể sai quỷ xúi ma, ở thế giới của nàng có lẽ cũng không ngoại lệ. Lần sau tới đó, cần phải nghĩ cách làm ra một tấm thẻ mà ở thế giới của nàng gọi là “căn cước”.
……
Hai ngày nay Lục Hoán không ở đây, công vụ cần xử lí dồn lại không ít, hắn thắp nến lên, xử lí từng cuốn một.
Đợi đến khi cuốn cuối cùng đưa lên, ánh trăng sáng bên ngoài cửa sổ đã treo lơ lửng trên cao.
Lục Hoán đặt bút lông xuống, ngồi lên giường, mở tấm màn ra.
Lúc này, bên Túc Khê cũng đã khuya rồi, nàng đã mặc lên bộ đồ ngủ lanh mềm mại dễ chịu, cuộn tròn lại trong chăn dưới điều hòa.
Lục Hoán lặng lẽ đưa mắt nhìn nàng một lúc, mạch suy nghĩ có chút hỗn loạn cuối cùng cũng an tâm phần nào.
Hắn thấy Túc Khê lăn đi lăn lại trên giường, có vẻ ngủ không được thoải mái lắm, một phát đạp chiếc chăn ra, bụng và eo lộ ra ngoài. Quần áo ngủ bị tung ra một chút, lộ ra làn da trắng ngần.
Lục Hoán đến bên giường nàng, cúi người xuống, nhẹ nhàng đắp chăn cho nàng.
Đắp chăn xong, Lục Hoán yên tâm, quay người định đi, nhưng chiếc tay áo rộng kia lại bị ai đó giữ chặt lấy.
……
Sau khi Túc Khê ăn xong cơm tối, tắm rửa sạch sẽ, thì mở trò chơi ra, thấy giao diện hệ thống tuôn ra một loạt thông tin, sau khi biết khi đỉ hai trăm điểm, Lục Hoán có lẽ có thể tự do đi đến thế giới của mình rồi, trong lòng hưng phấn đến mức không thể ngủ được.
Vốn dĩ định tìm Lục Hoán nói chuyện, nhưng thấy hắn đang chuyên tâm xử lí công vụ, định đợi hắn xử lí xong rồi nói, nhưng ai ngờ lại ngủ quên mất.
Nhưng vì ngủ không sâu lắm, nên rất dễ tỉnh dậy.
“Ngươi đến rồi.” Túc Khê cuốn chăn lại, ngồi dậy, dụi dụi mắt, nhìn Lục Hoán bằng ánh mắt sáng rực, có chút kích động, nhỏ giọng: “Ta thấy trên hệ thống nhắc đến sau 300 điểm, món quà sau 300 điểm nghĩa là sao? Có lẽ nào là ta cũng có thể đi đến chỗ ngươi?”
Lục Hoán bị nàng giữ chặt ngồi bên cạnh, cười nói: “Có lẽ là vậy”
Túc Khê phút chốc càng thêm hứng thú, mặt mày tươi rói.
Trong phòng cũng không phải là tối đen như mực, rèm cửa đang mở, ánh trăng bên ngoài chiếu rọi vào, vì vậy hai người yên tĩnh lặng lẽ nói nhỏ, khoảng cách gần thế này, có thể khiến cho hai người nhìn rõ mồn một đối phương.
Ánh mắt của Lục Hoán dừng lại trên mái tóc đen dài buông trên chiếc cổ trắng nõn của Túc Khê, quần áo ngủ của nàng là dạng tay dài, nhưng rất mỏng, nàng một tay giữ lấy hắn, một tay chống lên giường, quần áo ngủ vẽ hình con thỏ nhỏ càng hiện rõ ra thân hình của nàng.
Yết hầu Lục Hoán trượt lên xuống, dường như không dám nhìn nữa, vội vàng rời mắt, nhìn xuống mặt đất.
Nhưng Túc Khê sợ nói chuyện trong phòng quá to, cha mẹ nghe thấy, vì vậy dùng đầu gối dịch chuyển trên giường, nhích lại gần Lục Hoán hơn một chút, giống như tên trộm nhỏ giọng hỏi: “Ta còn chưa kịp hỏi ngươi, chuyện tuyển phi ngươi xử lí kiểu gì thế?”
Lục Hoán nhỏ giọng, giải thích một chút.