Chương 290
Trong lòng giống như có một con mèo liều lĩnh đang cào cào, lúc nàng nhìn Lục Hoán, cái đuôi của nó sẽ gãi gãi vào trái tim nàng, làm cho trái tim nàng ngứa ngáy, những lúc khác lại lười biếng nằm nhoài ra, làm cho mỗi một phút mỗi một giây nàng đều có cảm giác thoải mái.
Uống trà sữa xong vốn dĩ định đi xem phim, nhưng Túc Khê thấy hôm nay không có phim hay nào chiếu, vì thế hủy bỏ kế hoạch này, dù sao thì chờ có phim hay rồi lại kéo Lục Hoán từ thế giới kia tới xem cũng được.
Vì vậy, hai người đi bộ trở lại.
Vừa hay trên đường đi Túc Khê có thể giới thiệu cho Lục Hoán các loại công trình kiến trúc đô thị, phòng trưng bày nghệ thuật, cửa hàng thủ công, đường dành cho người đi bộ, đèn giao thông, vân vân.
Lần trước Lục Hoán đến vội vàng, lại không chắc chắn quy luật xuyên qua, trong lòng Túc Khê cũng vậy nên không có tâm trạng đi dạo, nhưng hiện tại mọi thứ đã ổn định, biết hắn lúc nào cũng có thể đi tới thế giới của nàng, nàng cũng đã yên tâm hơn nhiều.
Lục Hoán cũng vậy, tuy vẫn không hợp với thế giới này, rất nhiều kỹ năng yêu đương hắn cũng không hiểu, nhưng hắn nhìn thấy chiếc xe hơi bay nhanh qua, theo bản năng đi ở cạnh lề đường, bảo vệ Túc Khê bên trong.
Chờ cho đến khi đến chỗ vành đai xanh, hắn đã đi bộ bên trong với Túc Khê.
Đây hoàn toàn là những thứ không có người dạy mà vẫn tự thông suốt.
Cuối mùa hè và đầu mùa thu, bầu trời xanh không mây, thời tiết mát mẻ không nóng, rất tốt, nhưng rất dễ cảm thấy mệt mỏi sau khi đi bộ một đoạn ngắn.
Lục Hoán nhịn không được dừng bước, quay đầu nhìn Túc Khê, Túc Khê cầm trà sữa dâu tây còn chưa uống xong, uống một ngụm, hỏi: “Sao vậy?”
“Về đến nhà vẫn còn một khoảng, ta cõng nàng nhé?” Tuy rằng là giọng điệu của câu hỏi, nhưng bên tai Lục Hoán hơi đỏ, trong đôi mắt là ý chờ mong.
Hắn đã sớm muốn làm như vậy, lúc còn ở thế giới của mình —— khi Túc Khê bảo hắn chống đẩy, hắn đã muốn làm như vậy.
Về sau mới biết, lúc ấy hắn không cõng Túc Khê, lúc ấy thứ đè lên lưng hắn chỉ là một ngón tay của Túc Khê, trong mắt Túc Khê, hắn vẫn là một người lùn tay ngắn chân ngắn ngủn…
Chỉ cần nghĩ như vậy, Lục Hoán lại cảm thấy có hơi tức giận.
Hắn cố sức không nghĩ tới những chuyện mất mặt này, không đợi Túc Khê phản ứng lại, lập tức ôm lấy eo nàng, nâng nàng lên bậc thềm của vành đai xanh, sau đó xoay người ngồi xổm xuống trước mặt nàng, cố gắng làm như mình đang rất điềm tĩnh.
Lục Hoán nhất định phải cõng nàng, vậy nàng cung kính không bằng tuân mệnh.
Túc Khê cười hì hì nhảy lên lưng hắn: “Đỡ ta nè!”
Nàng nhảy lên, trọng lượng cũng không tính là nhẹ, nhưng Lục Hoán cực kỳ ổn định, lắc cũng không lắc một chút, hai tay luồn xuống dưới gối nàng, cõng nàng vững vàng lên lưng.
Sau đó, thiếu niên bước nhanh như sao băng, bước đi như bay.
Giống như để chứng minh điều gì đó, đi cực nhanh và ổn định.
Túc Khê cầm đồ uống và mũ của hắn, theo bản năng dùng hai cánh tay vòng quanh cổ hắn, cổ hắn cứng đờ, hô hấp chậm lại một giây, lúc này mới giống như đạt được mục đích gì, thoáng chậm bước chân lại.
Túc Khê nằm sấp trên lưng hắn, buồn bực cười ra tiếng.
Chống đẩy không thể hiện thành công bộ ba “tốc độ, sức mạnh và động tác”, hắn phải nghĩ biện pháp thể hiện, vẫn là công thức quen thuộc của tên nhóc.
“Cười cái gì vậy?” Lục Hoán nghe tiếng cười của Túc Khê, tai không khỏi có hơi đỏ.
Nàng có phát hiện ra rằng hắn đã học được mẹo này từ những vở kịch mà nàng đã xem không? Hắn thấy những nam tử kia phóng rất nhanh trên xe máy, có thể để cho nữ tử phía sau ôm eo. Hắn đã ghi nhớ nó trong tâm trí của mình.
Túc Khê ôm cổ hắn, dùng bàn tay trống nắm lấy lỗ tai đỏ bừng của hắn, cười ha ha nói: “Không có gì, chính là cảm thấy ngươi thật đáng yêu.”
Lục Hoán không vui: “Làm sao mà một nam nhi chín thước lại bị gọi là “đáng yêu”?”
Còn không bằng dùng từ “đẹp trai” hình dung như lúc trước, hai chữ “đáng yêu” này quá ngu ngốc, hắn không thích nghe.
“Khen ngươi là được rồi, ngươi còn kén chọn nữa?” Túc Khê mỉm cười nói: “Ngươi không phải vừa học được cách lên mạng sao, ngươi lên mạng tìm thử, một nữ sinh mô tả một nam sinh đáng yêu, có nghĩa là gì?”
Lục Hoán bắt lấy hai chân của Túc Khê bằng một tay, một tay kia được giải phóng, lấy điện thoại mới vừa mua ra, mờ mịt lên mạng tìm.
Hắn học rất nhanh, lần đầu tiên sử dụng điện thoại di động, gõ rất khó, nhưng bây giờ tốc độ gõ đã có thể so sánh với người trung niên và người cao tuổi. Sau khi thuần thục, hẳn là có thể biến thành loại nhanh như gió giống Hoắc Kinh Xuyên.
Hắn vụng về ấn điện thoại di động của mình và kiểm tra nó.
Chỉ thấy trên mạng nói: “Mô tả một người đáng yêu, thường rất thích người đó, thích đến vô cùng, sẽ nói như vậy.”
Lục Hoán nhìn thấy dòng chữ này, trong lòng ầm ầm một hơi, hạnh phúc đến không biết làm sao.
……
Hắn mặt đỏ tai hồng rồi kích động, suy nghĩ một chút, bước chân thoáng chậm lại.
Cuối cùng hắn đứng tại chỗ, hơi quay đầu, nói với Túc Khê sau lưng hắn bằng một giọng rất nghiêm túc: “Nhưng ta nghĩ, ngươi mới đáng yêu nhất.”
Túc Khê nghĩ rằng con nai trong trái tim mình đã chạy loạn nhiều ngày, đã luyện thiết đầu công khi cả ngày cứ đâm thình thịch vào tim mình đã nghỉ ngơi rồi, nhưng bất ngờ không kịp đề phòng đụng phải đôi mắt đen láy dịu dàng của hắn, nằm sấp trên vai hắn, cảm thấy tai hắn đang chạm vào má mình…
Con nai nhỏ trong tim nàng vẫn nhảy nhót tưng bừng, làm mặt nàng đỏ bừng.
Giờ khắc này, Túc Khê trong lòng nghĩ, trời ạ, nàng rất muốn thơm hắn một cái.