Tôi Nuôi Lớn Một Chàng Hoàng Tử Bệnh Tật ( Dịch Full)

Chương 289 - Chương 289 - Chương 289

Chương 289 - Chương 289
Chương 289 - Chương 289

Chương 289

Cơ thể ngày thường cân bằng cực kỳ tốt, có thể cưỡi ngựa kéo trường cung bắn chuẩn hồng tâm, vậy mà lúc này lại có chút không đối phó nổi, đi đứng cũng có chút cứng ngắc gượng gạo.

Và… khóe miệng không khống chế được mà nhếch lên.

Túc Khê cũng có chút căng thẳng, dù sao thì đây cũng là nơi đông người mà. Nhưng ngại Cữu hoàng tử bên cạnh lễ nghi phiền phức quá nặng, rõ ràng rất muốn thân mật với mình một chút, sắp muốn điên rồi, nhưng vẫn luôn tiếp tục chịu đựng, nếu mình không chủ động một chút, biết khi nào mới có thể nắm tay như những cặp đôi khác.

Nàng cũng không có kinh nghiệm, nhưng cho dù là miệng cọp răng thỏ, cũng phải giả bộ rất thuần thục như không có việc gì.

Vì vậy, nàng càng ôm cánh tay của Lục Hoán chặt hơn.

Cánh tay Lục Hoán bị bóp đến có hơi đau, nhưng đôi mắt đen láy lại cực kỳ sáng, trong lòng tựa như mặt trời nắng.

Hai người không nói, tai đỏ bừng, cố gắng làm bộ như rất tự nhiên, đi vào cửa hàng trà sữa.

Túc Khê chỉ chỉ vài thức uống đặc trưng, tương ứng với hình ảnh, giới thiệu với Lục Hoán: “Đây là trân châu, đây là thạch, đây là topping, đều là một số thứ có thể được thêm vào trà sữa. Trà sữa cũng không hoàn toàn là sữa cộng với trà, tóm lại, ngươi có thể hiểu nôm na là một loại thức uống có kỹ thuật tạo hương vị đặc biệt. Ngươi muốn uống cái gì, có rất nhiều hình ảnh trên thực đơn này, ngươi nhìn xem.”

Lục Hoán nhìn nàng: “Ngươi muốn uống gì?”

Túc Khê không ngần ngại nói: “Dâu tây phô mai que.” Đây là thứ mà nàng có uống trăm lần cũng không chán.

Lục Hoán quay đầu nói với nhân viên phục vụ: “Hai ly dâu tây phô mai que, một ly ít đường không đá, một ly khác tùy ý, cảm ơn.”

Túc Khê nhịn không được kinh ngạc, đến thế giới này đã lâu, ngay cả gọi trà sữa như thế nào hắn cũng học được rồi.

Hai phục vụ đều là nam, ngẩng đầu nhìn hắn, có hơi bị kinh hãi trước thân hình cao khoảng một mét tám lăm của hắn —— thật ra chiều cao này cũng không tính là cao lắm, dù sao dinh dưỡng hiện đại tốt, cũng có rất nhiều chàng trai cao lớn.

Nhưng không biết có phải bởi vì cậu thanh niên đang mặc áo hoodie màu đen đội mũ lưỡi trai dang đứng bên ngoài quầy đứng rất nghiêm và thẳng, cả người toát lên khí chất rất hiên ngang, cho nên làm cho người ta có cảm giác hắn rấtt cao, hơn nữa mặc dù vẻ mặt hắn ôn hòa, ánh mắt tươi cười, nhưng hắn đứng ở đó, vô hình trung khiến người ta có cảm giác áp bách.

Hai nhân viên phục vụ đưa tấm vé nhỏ cho Túc Khê, còn chưa kịp phản ứng lại, Lục Hoán đã kéo Túc Khê ngồi xuống một chỗ ở trong góc.

Bởi vì không có nhiều người, hai ly dâu tây phô mai rất nhanh đã được làm xong.

Lục Hoán đi lấy.

“Đây là ống hút.” Túc Khê kiên nhẫn dạy hắn.

Những chi tiết này, mặc dù Lục Hoán trước đây chưa từng thấy qua, nhưng lần đầu tiên nhìn thấy, vẫn có thể nhìn một chút là thông suốt. Ngón tay thon dài trắng nõn, các khớp rõ ràng của hắn, tháo cái vỏ giấy trắng trước mặt Túc Khê ra, nhanh nhẹn cắm vào ly đồ uống dâu tây phô mai ít đường không đá, lập tức đưa cho nàng, cảm thán: “Khoa học kỹ thuật quả là thay đổi cuộc sống.”

Túc Khê bộ dáng lười biếng lấy tay chống cằm, nhìn hắn: “A.”

Lục Hoán đưa đến miệng nàng.

Túc Khê uống một ngụm, đôi mắt cười cong cong.

Tuy người được hầu hạ chu đáo là Túc Khê, nhưng nhìn Lục Hoán còn vui vẻ hơn cả nàng, tinh thần phấn chấn, giống như hận không thể vọt tới bên quầy, mua thêm một nghìn ly, giúp nàng cắm ống hút vào từng ly.

“Ngươi mau uống đi.” Túc Khê cầm ly của mình, giục hắn.

Lúc này Lục Hoán mới nếm thử một ngụm.

Túc Khê nhìn hắn đầy mong đợi, hỏi: “Thế nào?”

“Lần đầu tiên nếm thử, có chút ngọt, không có mùi trái cây.” Lục Hoán đánh giá: “Nhưng ta rất thích nó.”

Túc Khê vui vẻ nói: “Chắc là ngươi uống không quen, lần sau đến lại đưa ngươi nếm thử hương vị khác, còn nữa, chỗ của chúng ta có rất nhiều đồ ngon, còn có lẩu, thịt nướng, sushi, buffet —— ngươi đều chưa từng ăn thử, có thể lần lượt đi nếm thử.”

Những thứ này đối với Lục Hoán mà nói thật sự đều là vật mới lạ, có điều từ trước đến nay hắn không có quá nhiều ham muốn đối với ẩm thực, vì vậy nghe thấy những thứ này thì sắc mặt vẫn rất bình thản, hắn chỉ thích làm cùng Túc Khê mà thôi, bất kể là làm chuyện gì.

Mà bản thân Túc Khê cho rằng mình có hơi tham ăn, nàng nhìn Lục Hoán vẫn tươi cười rực rỡ nhìn nàng, có hơi ngượng ngùng lau khóe miệng.

Trước kia nghe nói người khác yêu đương, bất kể làm chuyện nhỏ gì cũng cảm thấy vui vẻ, Túc Khê còn cười nhạo, nhưng bây giờ lại phát hiện thì ra thật sự là như vậy.

Đến trung tâm mua sắm mua một ly trà sữa ngồi xuống uống, vốn chỉ là chuyện bình thường, nhưng bởi vì là làm chuyện này với Lục Hoán, vì thế chuyện bình thường ấy cũng làm cho nàng cảm thấy rất vui vẻ.

Bình Luận (0)
Comment