Tôi Nuôi Lớn Một Chàng Hoàng Tử Bệnh Tật ( Dịch Full)

Chương 288 - Chương 288 - Chương 288

Chương 288 - Chương 288
Chương 288 - Chương 288

Chương 288

Lục Hoán biết, nàng thích mình có một nửa nguyên nhân là vì khuôn mặt của mình, đương nhiên đồng ý lộ mặt ra trước mặt nàng.

Nhưng hắn không thích bị người bên ngoài vây xem, vì thế hơi nhíu mày, suy nghĩ có nên ra ngoài mua một cái mặt nạ hay không.

Nhưng lời này còn chưa hỏi ra, đã thấy Túc Khê bỗng nhiên nhảy nhót chạy về phía hắn, lập tức nhào vào trong ngực hắn.

“Hì hì, rất đẹp trai, ta rất thích.” Túc Khê ôm eo hắn không buông tay, đầu cọ tới cọ lui trong lòng hắn.

Lục Hoán: “…”

Hắn mới nói cái gì nhỉ, hắn quên mất luôn rồi í.

……

Không giống như Yến quốc của Lục Hoán ở bên kia, hẹn hò còn có thể đi dạo cửa hàng son xem đèn lồng, thả hoa đăng, các cặp vợ chồng xã hội hiện đại hẹn hò không có gì khác hơn là ăn cơm, xem phim, đi hát, rất chi là nhàm chán.

Bình thường bạn học trong lớp hẹn Túc Khê đi ra ngoài làm những việc này, Túc Khê cũng không có hứng thú gì, cảm thấy còn không bằng ở nhà ngủ nướng. Nhưng bây giờ nàng mới biết, không phải những chuyện này quá nhàm chán, mà là người cùng nhau chơi đùa thật sự là quá thường thấy, giống như cơm trắng mỗi ngày đều ăn, ở trường mỗi ngày sớm chiều ở chung cũng thôI đi, nghỉ rồi còn gặp nữa, làm sao khiến người ta có thể hứng thú cho được?

Nhưng làm điều gì đó với người bạn thích, đó là một cảm giác hoàn toàn khác nhau.

Túc Khê kéo Lục Hoán đến trung tâm mua sắm, trước thang cuốn, hai người dừng bước.

Lục Hoán mặc dù đã dùng thời gian nửa năm, có nghiên cứu một chút về nền văn minh hiện đại, nhưng dù sao thời gian cũng không đủ, mọi thứ trong tòa nhà đều chỉ vội vàng quét qua, còn chưa nghiên cứu kỹ loại thang cuốn này vì sao lại có thể chậm rãi hướng lên trên.

Hắn không thể không bước lên một chân, trải qua thêm mấy giây, một chân khác mới đi lên.

Lông này của hắn nhướng lên, rất hứng thú với động năng của thang cuốn tự động.

Túc Khê chỉ nhìn bộ dáng này của hắn, tất cả đều cảm thấy đáng yêu, đều cảm thấy tràn đầy hứng thú.

Làm gì còn cảm thấy nhàm chán cơ chứ? Chỉ hận thời gian không đủ, đến lúc đó hắn lại phải trở về Yến quốc làm việc, không thể cùng nàng đến trường.

Rất có thể là bởi vì đang trong thời gian làm việc, trong trung tâm mua sắm không quá nhiều người, nhưng hai người đi qua chỗ nào, người đứng bán hàng ở quầy và khách hàng đều không nhịn được nhìn về phía Lục Hoán và Túc Khê. Chỉ cảm thấy hai người này nổi bật giữa đám đông, người con trai cao lớn khôi ngô, người con gái trắng trẻo đáng yêu, đứng bên cạnh nhau rất thu hút ánh nhìn. Tuy rằng mái tóc dài dưới mũ lưỡi trai của nam sinh có hơi lạ, nhưng không biết vì sao, nữ sinh đứng bên cạnh hắn, đôi mắt cong cong, tự nhiên lại trung hoà cảm giác kỳ lạ này.

Thang cuốn đi lên, Túc Khê và Lục Hoán sóng vai đi về phía một tiệm bán trà.

Túc Khê muốn để Lục Hoán nếm thử món ăn hiện đại của nàng, đặc sắc nhất đương nhiên là đủ loại trà sữa thơm ngon.

Có vẻ như cặp đôi đi trước mặt họ cũng là một cặp đôi mới từ trường ra, hai người đó dính lấy nhau, còn mặc áo hoodie đôi.

Lục Hoán giơ tay đè lên vành mũ, nhìn chằm chằm quần áo một lớn một nhỏ của hai người, lại nhìn Túc Khê, trong mắt hiện lên nghi ngờ, vậy mà còn có loại thao tác này?

Dù sao thì ở Yến quốc có một sự phân biệt rõ ràng giữa trang phục của nam và nữ, chưa bao giờ có nam tử và nữ tử mặc quần áo một lớn một nhỏ mà nhìn qua lại giống hệt nhau.

Túc Khê bị ánh mắt tràn đầy tò mò của hắn làm cho rất vui vẻ, không thể không đến gần hắn hơn, sau đó xoay đầu, giả vờ như không có việc gì… khoác lấy cánh tay hắn.

Sau khi xác nhận quan hệ, nắm tay, ôm nhau, rõ ràng hẳn là một chuyện rất tự nhiên, nhưng chắc là hai người đều là người mới ngây ngô, dẫn đến lần đầu tiên làm, tất cả đều giống như động tác quay chậm —— trong nháy mắt này mùi trong không khí, cửa hàng xung quanh, quần áo mặc, đều bởi vậy mà biến thành một con đường sống động trong trí nhớ.

“…” Lục Hoán bối rối một hồi, mới cố gắng đi lại bình thường trở lại được.

Tiếng trái tim của hắn đập thình thịch không ngừng vang lên, vừa rồi ở nhà, Túc Khê đột nhiên nhào tới ôm lấy hắn, chỉ là ôm một chút, hắn đã phải dành thời gian cả quãng đường để bình tĩnh lại, mà hiện tại, Túc Khê lại trực tiếp ôm lấy cánh tay của hắn, hệt như gấu trúc ôm lấy cây tre, có lẽ - có lẽ sẽ ôm rất lâu.

Ngón tay thon dài của Lục Hoán buông xuống bên người, căng thẳng mà nắm chặt lại, run rẩy và vui mừng theo máu vọt đến đỉnh đầu, giống như bị điện giật.

Hắn ho khan, cố gắng làm cho mình tự nhiên một chút.

Bình Luận (0)
Comment