Tôi Nuôi Lớn Một Chàng Hoàng Tử Bệnh Tật ( Dịch Full)

Chương 287 - Chương 287 - Chương 287

Chương 287 - Chương 287
Chương 287 - Chương 287

Chương 287

Lục Hoán cảm giác được, vì thế xoay người, ngồi xuống cạnh giường, đặt tay vào eo Túc Khê nâng nàng lên, dễ dàng đặt nàng ngồi lên đùi mình.

Hắn ôm chặt Túc Khê, vùi đầu vào cổ Túc Khê.

Túc Khê cảm nhận được nhịp đập của trái tim trong lồng ngực chàng trai đang kề sát cô, cảm nhận được niềm vui và sự an ủi của hắn, không liên quan gì đến dục vọng, hắn chỉ đơn giản là một cái ôm ấm áp mà thôi. Bàn tay của Túc Khê đặt trên cổ của Lục Hoán, nói: “Tất cả đã qua rồi.”

Lục Hoán lắc đầu, nói: “Không cần an ủi ta, lúc đó ta cũng không cảm thấy khổ sở.”

Túc Khê: “Tại sao?”

Lục Hoán nói: “Mười bốn năm đầu tiên chỉ là chịu đựng một số vết thương da thịt mà thôi, hơn nữa bây giờ ta đã sắp không nhớ đã xảy ra chuyện gì nữa rồi, ta cảm thấy cuộc sống của ta bắt đầu từ một đêm gió tuyết, ấm trà của ta đột nhiên có thêm nước ấm. Sau đó hỷ nộ ái ố mới bắt đầu rõ ràng. Về phần lúc trước —— lúc trước phủ Ninh vương có bao nhiêu hạ nhân, bộ dạng gì, ta một chút cũng không để ý. Nhưng mà, nếu tấm màn có thể xuất hiện trước mặt ta sớm hơn thì tốt rồi.”

Túc Khê khó hiểu, từ trong lồng ngực Lục Hoán ngẩng đầu lên, nhìn hắn.

Lục Hoán cũng ngẩng đầu lên, đối mắt nhìn nàng, mỉm cười: “Muốn giúp ngươi chạy thêm vài lần tám trăm mét, lén lút nhét tiền tiêu vặt vào túi ngươi.”

“Tiền tiêu vặt?” Lập tức ánh mắt của Túc Khê sáng lên: “Nói mới nhớ nè! Ta mua quần áo cho ngươi tốn một mớ tiền, ta sắp nghèo luôn rồi.”

Lục Hoán đưa tay vào ngực áo tìm tòi, rồi lấy ra một tấm thẻ ngân hàng, đưa cho cô.

Túc Khê ngơ ngác nhìn.

Lục Hoán: “Ta đã có chứng minh thư, đã mở sổ tiết kiệm, đây là thẻ ngân hàng, bên trong hẳn là có —— “

Lục Hoán nhờ người bán lại một số lượng bạc và bảo thạch không rõ nguồn gốc, tất cả đồng nhân dân tệ bán ra đã được đưa vào thẻ này, hắn không nhớ rõ có mấy chữ số, nhưng hẳn là trên sáu chữ số.

Hắn nói: “Hẳn là có một khoản tiền, mật khẩu là sinh nhật của ngươi, hôm nào ngươi đi xem thử.”

Túc Khê lập tức nhảy dựng lên từ trên người hắn, hai con mắt hưng phấn sáng bừng lên, đúng vậy, sao nàng không nghĩ tới nhỉ, Lục Hoán chỉ cần tùy tiện mang theo cái gì đó từ thời cổ đại đến đây, đều có thể bán được một khoản tiền lớn —— hệ thống trò chơi là cha ruột của hắn à, hắn dựa vào cái gì mà hai trăm điểm đã có thể xuyên qua, mà mình còn phải đợi ba trăm điểm mới có thể qua được!

“Đi mua điện thoại di động đi!” Túc Khê túm Lục Hoán đi ra ngoài, hưng phấn nói: “Có tiền rồi, chúng ta đi mua điện thoại di động đi, ta sẽ dạy cho ngươi nhiều chức năng hơn của điện thoại di động, ngươi đừng có mà học theo Hoắc Kinh Xuyên, ta sợ hắn dạy hư ngươi.”

Lục Hoán cười cười, bất đắc dĩ nói: “Thay quần áo trước đã.”

“Đúng đúng đúng.” Túc Khê đã bị khoản tiền bất ngờ ập đến làm choáng váng đầu óc.

Nàng vô cùng đắc chí cầm lấy thẻ và nói: “Ngươi thay mau đi, ta sẽ xoay người lại!”

“Mặc cái nào?” Lục Hoán nhìn một đống quần áo còn chưa mở trên mặt đất, trong mắt hắn, những chiếc áo hoodie ngắn tay này trông gần như giống nhau, cũng không phân biệt được kiểu dáng.

“Hôm nay hình như nhiệt độ giảm…” Túc Khê xoay người lại, chọn cho hắn một chiếc áo hoodie in họa tiết kỵ sĩ xương sọ màu đen, một cái quần màu nhạt, sau đó là một đôi giày thể thao màu trắng. Nàng hào hứng đưa cho hắn, sau đó lập tức đóng cửa phòng đi ra ngoài, ở bên ngoài thúc giục hắn nhanh chóng thay, Túc Khê có hơi hưng phấn —— lại đến phân đoạn yêu thích của nàng, phân đoạn xem bạn trai thay đổi trang phục.

Một lát sau, cánh cửa mở ra.

Lục Hoán thu dọn đống bưu kiện trên mặt đất, đặt ở chân giường, sau đó nén bao bì chuyển phát nhanh thành một đống, xách đi ra.

“Thay xong rồi sao?” Túc Khê ánh mắt sáng bừng nhìn hắn.

Mái tóc đen nhánh của hắn tựa như thác nước, thật sự quá dài, nhưng cũng không thể cắt ngắn, dù sao còn phải trở về Yến quốc xử lý chính vụ. Vì vậy, chỉ có thể đội mũ lưỡi trai lên che đi vậy. May mắn là sống mũi của hắn vừa cao vừa thẳng, một gương mặt anh tuấn khiến người ta không nhầm lẫn giới tính.

Túc Khê lần đầu tiên nhìn thấy Lục Hoán mặc như vậy, chiều cao một mét tám năm mặc áo hoodie lớn hơn, cùng với giày thể thao màu trắng sạch sẽ, chân dài vai rộng, thoạt nhìn giống như thời trang sân bay của một thần tượng trẻ tuổi nào đó, bất kể là đứng trong một đám đông nào cũng hoàn toàn nổi bật.”

“Thế nào?” Lục Hoán thấy Túc Khê nhìn không chớp mắt, có hơi khó chịu, dù gì thì hắn cũng không quen với trang phục của triều đại này lắm, nhất là hai bộ xương sọ lớn ngay trước ngực, không biết là thẩm mỹ gì, nhưng mà đồ Túc Khê mua, hắn không thể biểu hiện ra thành kiến.

“Thật đẹp trai.” Đôi mắt của Túc Khê tỏa sáng.

Bình Luận (0)
Comment