Tôi Nuôi Lớn Một Chàng Hoàng Tử Bệnh Tật ( Dịch Full)

Chương 286 - Chương 286 - Chương 286

Chương 286 - Chương 286
Chương 286 - Chương 286

Chương 286

Lục Hoán phất áo choàng ngồi xổm xuống bên cạnh nàng, xoay một cái hộp trước mặt, nhìn vào địa chỉ giao hàng. Địa chỉ giao hàng là nơi cách nơi này hai tỉnh, cách nhà Túc Khê gần mấy ngàn km, hắn không khỏi cảm thản nói: “Ngày hôm trước vừa mua, hôm nay đã đến, nhanh vậy à?”

Túc Khê đặt kéo xuống và nhìn hắn: “Lục Hoán, sao ngươi biết ta mua nó ngày hôm trước? Ngươi lại nhìn trộm ta nữa!”

Đây chính là điểm bất cập của việc có thể nhìn thấy từ hai chiều, hai người có thể nhìn thấy nhau bất cứ lúc nào, bất cứ nơi nào.

Lúc Túc Khê vừa mới biết Lục Hoán chỉ cần một cú mở màn hình là có thể nhìn thấy mình, hai má nóng đến không chịu nổi, liên tục kiên trì gội đầu mấy ngày, mỗi ngày ngồi trên sô pha quy củ, cố gắng làm một cô gái tinh tế.

Nhưng còn chưa kiên trì được bốn ngày, nàng đã không kiên trì được nữa……. Duy trì hình tượng thật sự mẹ nó quá mệt mỏi…… Nàng vẫn lười biếng nằm trên ghế sofa và ăn khoai tây chiên.

Vì thế, nàng bắt Lục Hoán không được bất cứ lúc nào, bất cứ nơi nào mở màn để xem mình, nếu nhìn, bắt buộc phải nói trước với mình, ít nhất phải để mình xông vào phòng tắm thoa một ít mỹ phẩm lên mặt đã!

Lục Hoán không ngời mình không cẩn thận lỡ miệng, lập tức nghẹn lời.

Túc Khê tức muốn điên lên được: “Với lại lúc đó cũng là thời gian thiết triều!”

Nàng mua quần áo cho Lục Hoán, muốn cho hắn một bất ngờ, không muốn hắn nhìn thấy trong màn, cho nên đã cố tình chọn thời gian hắn thiết triều không thể mở tấm màn để đặt hàng.

Lục Hoán vừa xé băng dính hộp đồ trước mặt ra, vừa ngước mắt lên, có chút tủi thân nói: “Trên điện Kim Loan bá quan tranh cãi ầm ĩ, thật sự là làm cho người ta đau đầu.”

Ồn ào đến nỗi đầu óc hắn ù ù, hắn chỉ muốn mở tấm màn ta để xem nàng đang làm gì, muốn được thanh tĩnh chút thôi.

Túc Khê ném bao bì chuyển phát nhanh sang một bên, lấy ra hơn một chục bộ quần áo bên trong, thất vọng nói: “Nhưng ta đang định làm ngươi bất ngờ.”

Lục Hoán nhìn nàng lấy quần áo ra, lập tức bất ngờ mở to hai mắt, lộ ra vẻ mặt vui mừng, bất ngờ hỏi: “Tiểu Khê, đây là mua cho ta sao?”

Túc Khê: “…”

Túc Khê bị ánh mắt sáng ngời của hắn trêu chọc, đấm vào vai hắn: “Được rồi, đừng giả vờ nữa.”

Lục Hoán thấy nàng cười, cũng mới cười.

Hắn nhìn thấy Túc Khê ngồi xổm trên mặt đất, nhịn không được kéo nàng dậy, nói: “Ngồi trên giường, cẩn thận chân tê.”

Hắn không nói Túc Khê còn chưa cảm thấy gì, giờ đứng lên mới thật sự cảm thấy hai chân đều tê dại, lập tức đặt mông ngồi xuống giường, nhưng vừa ngồi xuống, từ ngón chân đến đầu gối càng giống như phủ đầy những cây gai dầu, Túc Khê nhịn không được hít một hơi.

“Bị tê chân rồi đúng không?” Lục Hoán lại đỡ nàng đứng lên, để nàng đi hai bước, chờ nàng khôi phục một chút, mới để nàng ngồi xuống giường, thuận thế ngồi xổm xuống trước mặt nàng, tay trái ấn mắt cá chân, tay phải tháo dép lê của nàng ra, nhẹ nhàng xoa xoa huyệt Dũng Tuyền trên lòng bàn chân nàng.

Túc Khê có hơi ngượng ngùng, nhưng sức lực của hắn không nhẹ không nặng, ấn rất dễ chịu, dường như ngay cả vấn đề đau bụng kinh nhiều năm của nàng cũng có thể giảm bớt, nàng hơi xấu hổ quay mặt đi.

Được một lúc, Túc Khê rút chân của mình ra, nói với hắn: “Ngươi mau thử.”

Lục Hoán quay lại nhìn quần áo, trong lòng vô cùng xúc động, quay đầu lại hỏi nàng: “Thì ra ngày đó nàng đo kích thước cho ta, là vì cái này.”

“Nếu không thì là vì cái gì?” Túc Khê cười nói.

Lục Hoán vẫn ngồi xổm trước mặt nàng: “Lúc ta còn ở phủ Ninh vương, bỗng nhiên có một ngày nhìn thấy trong tủ quần áo cũ kỹ có thêm mấy cái áo khoác, khi đó ta nghĩ, không biết là ai âm thầm giúp ta. Vào thời điểm đó, ta thật sự không thể ngờ người đó lại là một người ở thế giới khác, cũng không thể tưởng tượng được vẻ ngoài của nàng.”

Hắn nói lời này, Túc Khê nhịn không được nhìn vào xương quai xanh lộ ra dưới vạt áo của hắn lộ, nơi đó còn có vết sẹo mờ do bị roi đánh. Túc Khê cười nói: “Nói nhảm, ngươi tưởng lúc đó ta không biết tâm lý của ngươi à, ngươi rõ ràng là cảnh giác vô cùng, cảm thấy người đưa đồ cho ngươi là kẻ khốn nạn âm mưu hại ngươi.”

Lục Hoán nghe nàng nói vậy, mỉm cười một cái.

Túc Khê thấy nụ cười đẹp mắt của hắn, tâm tạng phơi phới, nhưng đồng thời lại có hơi chua xót, nàng dang tay ra, nói với Lục Hoán: “Ôm một cái.”

Túc Khê nhảy cao, Lục Hoán không kịp phản ứng, tai lập tức đỏ lên: “Vì sao đột nhiên lại muốn ôm?”

Túc Khê thẹn quá hóa giận: “Nhanh lên, có ôm hay không, không ôm thì bỏ đi.”

Nàng còn chưa dứt lời, Lục Hoán đã lập tức đứng dậy, cúi người ôm lấy nàng, Túc Khê ngồi trên giường, bị hắn đè lên hơi ngửa ra sau, thắt lưng có hơi khó chịu, phát ra một tiếng hừ nhẹ.

Bình Luận (0)
Comment