Tôi Nuôi Lớn Một Chàng Hoàng Tử Bệnh Tật ( Dịch Full)

Chương 293 - Chương 293 - Chương 293

Chương 293 - Chương 293
Chương 293 - Chương 293

Chương 293

Ngoại trừ chuyện giặc thổ phỉ lúc trước gây án, trong kinh thành thỉnh thoảng xảy ra vụ án cũng không phải ít, hành động này có thể giảm tỷ lệ phạm tội ở một mức độ nhất định.

Nếu hành động này sau khi thử nghiệm trong kinh thành có hiệu quả, cũng có thể triển khai đến các châu theo diện rộng.

Sau khi Binh bộ Thượng Thư ở trên điện Kim Loan đưa ra những đề nghị này, có quan viên tán thành, cảm thấy làm như thế có thể bảo vệ trật tự hơn, cũng có quan viên lớn tiếng phản đối, cho rằng lệnh giới nghiêm ảnh hưởng đến dân sinh, tạm thời còn chưa tranh luận xong.

Cái này tạm thời mặc kệ, ngày hôm sau Lục Hoán nhờ Vân Thái úy, bảo hắn dẫn mấy quan viên đi chợ phía Tây đàm luận —— hoặc nói chính xác hơn là giả vờ như đang đàm luận.

Vân Thái úy và Thừa Tướng là kẻ thù chính trị. Vân Thái úy một khi đi tới, Thừa Tướng bên kia nhất định sẽ nghĩ cách để dò hỏi hắn và mấy quan viên kia đang âm mưu chuyện gì.

Trọng trách phá thế cục này, sẽ rơi vào người có đầu óc coi như tỉnh táo duy nhất trong đảng phái chính trị của Thái tử, chính là Thừa Tướng.

......

Lục Hoán sắp xếp một ít chuyện, chờ đợi mọi chuyện tiến triển.

Ngoại trừ việc này ra, nhiệm vụ mười sáu trước đó, thúc đẩy pháp lệ giảm lao dịch giảm thu thuế, cũng không phải là một ngày hai ngày có thể thành công, vẫn cần một thời cơ. Lục Hoán muốn sớm đạt tới ba trăm điểm, vì thế càng ngày càng thức khuya dậy sớm xử lý chính vụ.

Mà Túc Khê lại đang nghỉ hè, qua một thời gian nữa cô lên lớp 12, cơ hội hẹn hò giữa hai người cũng không nhiều.

Vì thế Lục Hoán mỗi ngày nhanh chóng xử lý xong chính vụ, đều sẽ chạy sang bên Túc Khê.

Cuối mùa hè, kỳ nghỉ hè đã sắp trôi qua, mấy ngày cuối hè rất nóng bức, ve sầu ở khu chung cư Túc Khê, pử phủ đệ Lục Hoán, đều là cùng một giai điệu ồn ào kêu lên. Hoắc Kinh Xuyên năn nỉ Túc Khê một thời gian dài, Túc Khê cũng không từ chối nổi nữa, đành phải gọi Lục Hoán tới chơi bóng rổ với bọn họ.

Sân bóng rổ ở trường, sau kỳ nghỉ, khu phòng học thì không thể vào, nhưng vẫn có thể vào trường chơi.

Hoắc Kinh Xuyên nhìn thấy Lục Hoán thì hai mắt sáng lên, đi qua chào hỏi: “Lục huynh, ta nhớ ngươi chết đi được!”

Một thời gian trước đây trong đội của họ có một cầu thủ bị gãy chân, thiếu người, kết quả một số chàng trai trong lớp không thể chơi bóng rổ trong hơn nửa tháng. Đã thử rủ những người từ các đội khác, nhưng không quen chơi với nhau, dễ xảy ra xung đột.

Mà Lục Hoán quả thực là người rất thích hợp. Hắn cao, có thể ngăn cản người của đội bóng đối diện, nhưng chơi bóng rổ hắn lại là người mới, sẽ không thể chơi giỏi hơn bọn họ được, cũng không sợ bị chèn ép.

Hoắc Kinh Xuyên âm thầm nghĩ như vậy, còn nhìn về phía các cô gái xung quanh đang dần dần tụ tập lại sân bóng, trong lòng thầm tính toán.

Lục Hoán đại soái ca có khuôn mặt tuấn tú, có thể hấp dẫn rất nhiều nữ sinh xinh đẹp, nhưng lát nữa bắt đầu chơi bóng rổ, những nữ sinh đó sẽ phát hiện, người này tuy rằng đẹp trai, nhưng chơi bóng rổ lại không hay, chỉ là một người mới bắt đầu, còn không bằng Hoắc Kinh Xuyên học lớp 11A16 dù chỉ đẹp trai gần bằng hắn, nhưng lại có kỹ thuật chơi bóng rổ tốt hơn hắn rất nhiều.

Cứ như vậy, ánh mắt của những cô gái kia tất nhiên đều sẽ tập trung ở trên người mình.

Hoắc Kinh Xuyên đắc ý đắm chìm trong giấc mơ đẹp của mình như vậy, ánh mắt nhìn về phía Lục Hoán cũng càng thêm thân thiện.

Lục Hoán buộc mái tóc đen dài lên, đội mũ lưỡi trai, mặc áo tay ngắn in hình của bộ phim hoạt hình cậu bé bút chì Túc Khê chọn cho hắn, trên áo in hình bố của Shin, lộ ra đường nét đẹp đẽ, cánh tay rắn chắc nõn nà.

Mặc dù ăn mặc hơi trẻ con, nhưng biểu hiện trên mặt rất lạnh lùng, lập tức thu hút rất nhiều nữ sinh trở về trường học lấy đồ.

Nhiều người vây quanh sân bóng rổ, nhắn tin cho bạn bè của mình tới coi soái ca.

Hoắc Kinh Xuyên tuy rằng bằng tuổi Lục Hoán, nhưng Hoắc Kinh Xuyên được lớn lên trong gia đình hạnh phúc, làm sao có thể so sánh với loại hồ ly nhỏ như Lục Hoán, phải lớn lên trong môi trường tranh đấu chính trị.

Lục Hoán đại khái có thể đoán được tâm tư của Hoắc Kinh Xuyên, trong lòng cảm thấy có chút buồn cười.

Tuy nhiên bình thường Hoắc Kinh Xuyên cũng chăm sóc Túc Khêrất nhiều, Lục Hoán sau khi xác định hắn không phải là người có thể uy hiếp mình, nên cũng có vài phần thiện ý đối với hắn.

Hắn gật đầu với Hoắc Kinh Xuyên, nói: “Hoắc huynh, giải thích quy tắc cho ta đi, làm phiền rồi.”

Hoắc Kinh Xuyên đã quen với cách nói chuyện của hắn, giải thích cho hắn ba điểm, ném rổ, phạm luật v.v. Mà mấy đội viên khác đều dùng ánh mắt như nhìn thế giới mới nhìn hắn.

Túc Khê mặc váy ngắn và áo ngắn tay, ôm áo khoác chắn trước người, canh giữ một thùng nước khoáng đứng bên cạnh sân chơi. Cố Thấm đứng bên cạnh nàng.

Bình Luận (0)
Comment