Tôi Nuôi Lớn Một Chàng Hoàng Tử Bệnh Tật ( Dịch Full)

Chương 294 - Chương 294 - Chương 294

Chương 294 - Chương 294
Chương 294 - Chương 294

Chương 294

Túc Khê có chút hồi hộp, lần trước sau khi nhìn thấy trong cửa hàng có người mặc hoodies đôi, Lục Hoán đãn bảo nàng quẹt thẻ của hắn, mua một đôi.

Đắn đo một lúc lâu, Túc Khê quyết định mua hai cái in hình bố mẹ Shin, trên người mình là chiếc in hình mẹ Shin.

Tuy Lục Hoán không biết hai nhân vật hoạt hình này, nhưng đôi mắt rất sáng, rõ ràng là rất vui vẻ, Túc Khê thấy hắn vui vẻ như vậy, cũng cùng mặc áo đôi với hắn.

Nhưng không ngờ hôm nay sân bóng lại có nhiều người như vậy, Túc Khê bắt đầu chột dạ, hai má nóng lên, dùng áo khoác chặn họa tiết trước người.

Những cô gái kia nhìn chằm chằm Lục Hoán ánh mắt sáng ngời, bàn tán xôn xao, nhưng Cố Thấm đã gặp Lục Hoán mấy lần, khả năng miễn dịch tăng lên, nên cũng không đến mức dán mắt nhìn như họ.

Nàng và Túc Khê nhỏ giọng nói mấy chuyện linh tinh trước khi nghỉ hè: “Nghe nói hotboy ngay sau ngày mời cậu đi xem phim không thành, lại dùng chiêu cũ hẹn nữ sinh trường bên cạnh đi xem phim.”

“Thế à?” Túc Khê vừa có chút căng thẳng bởi vì quần áo trên người, vừa nhìn chằm chằm vào sân bón, sợ Lục Hoán lần đầu tiên chơi bóng rổ không quen sẽ bị chấn thương, nên không để ý lời Cố Thấm nói.

Cố Thấm thật sự là lòng đầy căm phẫn với tên hotboy kia, lật tin hóng hớt trong trường, nói: “Bọn con trai hiện tại sao ai cũng vậy thế nhỉ, tớ thấy đó căn bản không phải là thích, chỉ là giải trí, may mà hôm đó cậu không đi xem phim với cậu ta, nếu không lại thành trò cười.”

Đang nói, tầm mắt Cố Thấm bỗng nhiên chú ý tới một nữ sinh mặc váy len dài bên cạnh sân bóng, đột nhiên nắm lấy cánh tay Túc Khê: “Trời, trời, Túc Khê cậu nhìn kia, cô gái kia thật xinh đẹp.”

So với đề tài vừa rồi, Túc Khê hiển nhiên càng hứng thú hơn với chuyện này hơn, sự chú ý của nàng thoáng bị chuyển hướng, ánh mắt nhất thời sáng lên, trở tay nắm tay Cố Thấm, hỏi: “Đâu, đâu?”

“Bên kia kìa.” Cố Thấm đưa tay chỉ một cái, nói: “Không biết cậu ấy mua váy ở đâu nhỉ, có vẻ dáng người tốt, tớ mà mặc chắc là không hợp, Khê Khê cậu có thể thử loại phong cách này, đừng có cả này mặc đồ rộng thế nữa.”

Túc Khê nhìn chằm chằm cô gái kia, khen ngợi: “Quả thật xinh đẹp, tóc đen dài thẳng đẹp thật đấy, trước kia sao chưa từng gặp qua ở trường chúng ta, có phải trường bên cạnh không... cậu đi hỏi thăm một chút đi…”

Nàng còn chưa nói xong, không biết làm sao cảm thấy trên người một luồng khí lạnh lẽo.

Nàng theo bản năng nhìn từ nguồn lạnh, chỉ thấy trên sân bóng rổ còn chưa bắt đầu, những người khác đều khởi động, Lục Hoán vừa khởi động, xoay cánh tay, vừa xa xôi nhìn mình.

Túc Khê: …

Nàng đột nhiên nhớ tới Lục Hoán hành quân tác chiến, hai tai và thị lực đều cực tốt, chỉ cách hơn mười mét như vậy, hắn đều có thể nghe thấy.

Túc Khê nói đến miệng, đột nhiên biến thành điên cuồng trở mặt: “Không đúng! Dáng người đẹp, nhưng không đẹp bằng Lục Hoán! Trông rất đẹp, nhưng tớ cảm thấy rằng không đẹp bằng Lục Hoán nhà tớ!”

Cố Thấm:...?

Biểu cảm Lục Hoán thư giãn dễ chịu, nhưng tiếp theo khởi động, vẫn cố ý vô ý ngăn cản Túc Khê nhìn về phía cô gái kia.

Túc Khê: …

Hoắc Kinh Xuyên thật sự không biết Lục Hoán từ ngọn núi nào đi ra, lại có thể ngay cả quy tắc phạt đền ba điểm cũng là lần đầu tiên nghe! Hắn ôm ý nghĩ kể lại, qua loa nói một chút, phát hiện Lục Hoán thế nhưng lắng nghe rất nghiêm túc —— chẳng lẽ Lục Hoán nói hắn “không biết chơi bóng rổ” sự thật không phải là khiêm tốn, mà là thật sự không biết chơi sao?

Mình đúng là muốn gọi một anh chàng đẹp trai không thể chơi bóng rổ để làm nổi bật bản thân, nhưng không phải là muốn gọi một kẻ cản trở!

Biểu cảm của Hoắc Kinh Xuyên nhất thời trở nên xám xịt.

Hắn nhìn Lục Hoán, nhịn không được hỏi: “Ta có một câu rất muốn hỏi, có phải ngươi từ triều đại nào xuyên qua không?”

Lục Hoán liếc nhìn Hoắc Kinh Xuyên một cái, không chút vội vàng lấy thẻ căn cước của mình ra khỏi túi quần.

Hoắc Kinh Xuyên thấy hắn lấy ra một tấm thẻ như móc ra bảo bối gì đó, không khỏi tiến tới nhìn một chút, Lục Hoán ở trên đỉnh đầu hắn nhàn nhã nói: “Ta là người ở đây, có bằng chứng nè.”

Hoắc Kinh Xuyên:...

Trong lòng hắn: Ta tin ngươi mới là lạ ấy, làm gì có ai sống ở đây mà không hiểu tiếng địa phương của thành phố nàyc?

Dù là mắng thầm như thế, nhưng trận đấu bóng rổ còn chưa bắt đầu, Hoắc Kinh Xuyên và một đám đồng đội vây quanh Lục Hoán, bảo Lục Hoán thử ném rỗ trước xem —— xem lát nữa chiến lược sắp xếp hắn ở vị trí nào.

Lục Hoán đã hiểu rõ quy tắc, chẳng qua dưới sự bao vây của quân địch, ném bóng vào cái khung đó. Hắn nhận bóng rổ, chỉ cảm thấy nó thực sự quá nhẹ, bên trong giống như một cái gì đó đầy khí, cầm trong tay không có cảm giác trọng lượng. So với trường thương, cung tiễn v.v, có thể nói là nhẹ như không.

Bình Luận (0)
Comment