Tôi Nuôi Lớn Một Chàng Hoàng Tử Bệnh Tật ( Dịch Full)

Chương 295 - Chương 295 - Chương 295

Chương 295 - Chương 295
Chương 295 - Chương 295

Chương 295

Vậy thì cần dùng sức nhẹ hơn, nếu không chỉ sợ sẽ ném nó bay ra ngoài trường học luôn, sẽ bị người ta mắng.

Nghĩ như vậy, Lục Hoán đi về phía sau hai bước, cầm bóng rổ trong lòng bàn tay.

Cánh tay hắn buông xuống, nhưng bóng rổ giống như có sức hấp dẫn gì đó, vẫn được giữ chặt trong tay hắn.

Đồng đội bên cạnh Hoắc Kinh Xuyên nói: “Anh chàng đẹp trai mà cậu mang đến trông không giống như là không biết chơi! Một tay cầm ngược bóng rổ không phải ai cũng có thể làm được! Cậu còn không làm được cơ mà.”

“…” Hoắc Kinh Xuyên ôm cánh tay, mặt mũi có chút không chịu nổi: “Bà nó, tôi cũng nghi ngờ cậu ta đang nói ba xạo…”

Lời còn chưa nói xong, Lục Hoán nhấc tay lên, ngón tay nhẹ nhàng một chút.

Ném bóng đi.

Quả bóng rổ vẽ một đường parabol chính xác trong không trung.

Trước khi va vào rổ, mọi người trên sân bóng rổ đều biết quả bóng bay đi rất chính xác.

Người ngoài sân cũng mở to hai mắt, vừa định cổ vũ: “Bóng tốt ——”

Nhưng ai ngờ lời cổ vũ vừa nói ra, quả bóng đó va vào cạnh rổ bắn ngược ra. Các ốc vít trên bảng rổ đã lỏng lẻo, nứt bốn con (ốc vít) rơi xuống đất!

Sau mấy phần trăm của giây, “ầm ầm” một tiếng, khung bóng rổ cũng rơi xuống đất!

......

Bóng rổ đang xoáy trên mặt đất, giống như vũ khí sát thương cực lớn, người chung quanh nhao nhao hoảng sợ tránh né, cuối cùng nó mới bay vào bãi cỏ xa xa.

Có người nhặt lên, giơ lên nói với người bên Hoắc Kinh Xuyên: “Nứt rồi.”

Quả bóng rổ nó nứt ra.

Tất cả mọi người trên sân bóng rổ: …

Người xem bên ngoài sân bóng rổ: …

Hoắc Kinh Xuyên hít một hơi khí lạnh, lao tới nói với Túc Khê: “Cậu quen biết loại người có thể nhổ cả cây dương liễu này từ đâu vậy? Bàn tay nhẹ nhàng nhấc lên, quả bóng rổ đã bị vỡ! Quả bóng rổ này là thành viên của lớp thể dục mang tới đó, hơn một trăm tệ lận đó!”

Túc Khê: “...”

Lục Hoán nhìn tay mình, hơi nhíu nhíu mày, cũng ý thức được lực của mình vẫn còn quá mạnh. Nguyên nhân rất đơn giản, bất luận là kéo cung hay là cưỡi ngựa, hoặc là ném trường thương trên sân huấn luyện, đều cần sức lực ngàn cân, mấy năm nay hắn đã quen thành tự nhiên. Mới rồi rõ ràng đã cố gắng hết sức làm nhẹ tay, nhưng không ngờ quả bóng và bảng rổ này quả thực như cây liễu trong gió, không chịu nổi một đòn.

Nhưng nếu mà nói thật ra thế thì có mà ăn đòn ốm, cho nên Lục Hoán chủ động xin lỗi: “Quả bóng này ta sẽ bồi thường.”

Trước mắt mọi người, hắn đã đi đến tòa nhà giảng đường một cách có trách nhiệm để di chuyển một cái bàn, đặt nó dưới bảng rổ, sau đó nhặt rổ và một số ốc vít, tay không vặn rổ.

Còn dùng sức vặn.

Sau khi hắn vặn xong, rổ vốn hơi có chút buông lỏng lập tức kiên cố vô cùng, cảm giác như trường học này đổ thi cái rổ này cũng không rơi ấy.

Túc Khê dở khóc dở cười, nói với Hoắc Kinh Xuyên: “Cậu thông cảm một chút, Lục Hoán trời sinh thần lực, trước kia lại chưa từng chơi bóng rổ, mọi việc đều có lần đầu tiên, hãy cho cậu ấy một cơ hội.”

Hoắc Kinh Xuyên không tin nàng lắm, rất sợ kế tiếp bọn họ chơi bóng rổ, Lục Hoán sẽ đánh bọn họ.

May mắn là các chàng trai chơi bóng rổ cũng không so đo bóng rổ này, ngược lại thán phục tột cùng, vây quanh Lục Hoán muốn nhìn xem cơ bắp trên cánh tay hắn như thế nào —— rõ ràng cũng không có quá nhiều cơ bắp khoa trương, trắng nõn thon dài lại rất đẹp, thậm chí còn gầy hơn mấy người bọn họ nhiều, nhưng vì sao có thể có sức mạnh đến vậy?

Có người đề nghị: “Lục huynh, ngươi đi xa một chút, ném ba điểm thử xem, nói không chừng xa một chút là có thể dễ dàng ném vào.”

Lục Hoán lại nhặt một quả bóng rổ, đi ra ngoài vùng 3 điểm.

Lần này hắn càng dùng sức nhẹ hơn, gần như là dùng ngón tay bật ra.

Sau một đường parabol đẹp và trôi chảy ———-

“Loảng xoảng!” Bóng vừa vặn lọt qua rổ. Lần này sức lực khống chế vừa vặn, bóng rổ bật lên từ mặt đất vẫn đủ lực để đột phá, nhưng gia tốc trên không trung giảm xuống không, khi sắp tiếp xúc với rổ, tốc độ cũng biến thành không, một lần nữa rơi xuống đất.

Tất cả mọi người nhìn thấy cảnh này đều choáng váng.

Những người đẹp trai quả nhiên không đi theo con đường bình thường. Một điểm hai điểm không thèm ném, còn phải ném ba điểm mới có thể trúng.

Lục Hoán ấn đường buông lỏng mở ra, cảm giác về cơ bản mình đã biết nên dùng lực như thế nào, hắn hứng thú nhặt bóng rổ lên, nói với nhóm người Hoắc Kinh Xuyên: “Có thể bắt đầu rồi.”

Nói thật, nội tâm Hoắc Kinh Xuyên không tin Lục Hoán có thể đảm nhận vai trò hậu vệ hoặc tiền đạo hay bất kỳ vị trí nào, dù sao hắn ngay cả ném bóng cũng là hiện tại mới học ——

Bình Luận (0)
Comment