Chương 296
Nhưng tuyệt đối không ngờ tớii, nửa trận tiếp theo, Lục huynh một loạt thao tác mãnh liệt như hổ.
Cho dù đó là phòng thủ hay tấn công mạnh mẽ hoặc ném bóng, hắn hầu như không có góc chết.
Nếu là hắn đứng ở vị trí phòng thủ, mấy người trong đội đối phương mang bóng lao tới cũng không có cách đột phá, ngược lại còn bị hắn dễ dàng chìa tay ra, giật quả bóng đi.
Mà phàm là hắn tấn công mãnh liệt, ngay cả đồng đội bên mình cũng không cần, một mình hắn có thể phá vỡ hàng phòng ngự của mấy người trong đội đối phương, ba điểm trúng mục tiêu.
Nửa trận đấu bóng, Hoắc Kinh Xuyên nghe tiếng cổ vũ kịch liệt bên ngoài sân, vẻ mặt hoảng hốt.
Hắn chạy xung quanh, quả bóng còn chưa được chạm vào, đoán chừng rằng hắn không đến để chơi bóng rổ, mà đến để chạy bộ. Thế này đâu có cần hắn làm gì, một mình Lục huynh một đội là đủ rồi.
Nghỉ giải lao giữa hiệp. Hắn và mọi người chạy đến thở hồng hộc, mồ hôi đầm đìa, trên trán Lục Hoán một chút mồ hôi cũng không có, sảng khoái sảng khoái, nhìn cũng không có vẻ mệt mỏi, còn đi đến bên cạnh Túc Khê mở nắp chai nước khoáng cho nàng.
Hoắc Kinh Xuyên nhìn các nữ sinh ngoài sân đã hoàn toàn bị Lục Hoán thu hút ánh mắt, tức đến xì khói luôn.
Điều này là hoàn toàn khác những gì hắn tưởng tượng!
Các chàng trai khác trên sân cũng có ý nghĩ tương tự, bọn họ chuyên đến trường chơi bóng rổ là vì cái gì, để nghe các cô gái cổ vũ cho một chàng trai đẹp trai không quen biết? Như vậy còn không bằng chơi ở sân bóng rổ rách nát gần khu phố. Bọn họ muốn kích động Hoắc Kinh Xuyên, bảo Hoắc Kinh Xuyên đi thương lượng với Lục Hoán, nửa trận sau đừng để tên đẹp trai này ra sân nữa. Nếu không thì bọn họ chẳng còn đường mà làm màu nữa.
Có điều là Hoắc Kinh Xuyên còn chưa kích động, Lục Hoán nhìn trời, đã chủ động nói với hắn đổi người.
Hắn nói: “Trời đã muộn rồi, tôi phải đưa Tiểu Khê về nhà.”
Nếu muộn thì cha mẹ Túc Khê trở về, hai người sẽ không dễ dàng vào phòng Túc Khê.
Hoắc Kinh Xuyên lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, lần đầu tiên cảm giác Túc Khê có chút tác dụng, nói với nàng: “Mau mau mau, dẫn thuỷ thủ Popeye nhà cậu về đi.”
Túc Khê trắng mắt nhìn hắn một cái: “Có việc thì ân cần, không cần nữa thì thế đấy, chính cậu bảo tớ gọi Lục Hoán tới chơi bóng rổ.”
Nàng quay đầu hỏi Cố Thấm: “Có về cùng bọn tớ không?”
Cố Thấm tâm trí đã hoàn toàn nằm trên người cô nàng xinh đẹp kia rồi, nói qua loa với nàng: “Các cậu về trước đi, tớ ở lại xem thêm một lát.”
Vừa khéo Túc Khê cũng sợ cùng Cố Thấm trở về sẽ lộ chuyện, lát nữa Cố Thấm phát hiện nàng lại trực tiếp dẫn Lục Hoán vào nhà, vậy thì xấu hổ lắm.
Nàng kéo Lục Hoán đi đến cổng trường.
Lục Hoán hỏi: “Thủy thủ Popeye là gì?”
Túc Khê nói với hắn: “Đó là một bộ phim hoạt hình, nhân vật chính đã ăn rau chân vịt, sau đó trở nên rất khỏe.”
Lục Hoán mỉm cười: “Như vậy hình như, nàng là rau chân vịt.”
Túc Khê không hiểu hắn có ý gì, cùng hắn sáng vai đi về phía cổng trường vài bước mới phản ứng lại, ý của hắn là, nếu không có mình ở đó thì hắn cũng sẽ không cố gắng chơi hay như vậy, cũng sẽ không đến mức điên cuồng ghi mấy chục điểm, không chừa cho đám người Hoắc Kinh Xuyên một cơ hội ghi điểm nào, kết quả bị đồng đội đuổi đi.
Túc Khê nhất thời hai má nóng lên.
Lục Hoán muốn nói lại thôi, nhìn nàng một cái.
Túc Khê có chút buồn cười, nói: “Đẹp trai lắm. Ngoại trừ quả bóng đầu tiên đập vỡ rổ, chơi bóng rổ ở phần sau là rất đẹp trai! Ta chưa bao giờ thấy một người nào đẹp hơn ngươi!”
Lục Hoán lúc này mới hài lòng.
Với nhan sắc đẳng cấp này của Lục Hoán, đi một vòng ở trường, kiểu gì cũng có người đi lên xin Wechat, chắc chắn là vậy. Hai người từ sân bóng đi tới cổng trường, một đoạn đường ngắn ngủi này, đã có mấy nhóm người chạy tới xin Wechat.
Mặc dù Lục Hoán nhắm mắt làm ngơ, nhưng số lần nhiều hơn cũng đủ gây khó chịu.
Trong lòng Túc Khê thầm mắng, nàng rõ ràng đứng bên cạnh Lục Hoán, vì sao những cô gái này đều coi như không thấy, đều coi như nàng đã chết sao? Nàng nhịn không được ném áo khoác chắn trước người cho Lục Hoán, khí thế hùng hổ nói: “Cầm hộ ta.”
Áo đôi xuất hiện, quả nhiên, người đến xin Wechat đều biến mất. Ánh mắt kinh ngạc xung quanh biến thành hâm mộ đối với Túc Khê, cùng với đáng tiếc như có như không.
Túc Khê: …
......
Mặc dù Hoắc Kinh Xuyên nói là sẽ không bao giờ tìm Lục Hoán chơi bóng rổ nữa, tìm hắn chơi chẳng khác nào tự tìm ngược, nhưng hắn miệng nói một đằng lại làm một nẻo, mấy ngày tiếp theo lại năn nỉ Túc Khê gọi Lục Hoán tới vài lần.
Chỉ có điều địa điểm chơi bóng rổ không còn là trường học, mà là ở gần khu họ sống.
Được một nhóm cô chú trung niên vây xem, Hoắc Kinh Xuyên và mấy nam sinh khác lẽ thẳng khí hùng, rốt cục có thể hưởng được cảm giác sảng khoái của Lục Hoán dẫn dắt bọn họ hành hạ đồng đội đối phương.
......