Chương 297
Quay lại bên này. Dưới hồ nước yên tĩnh trong kinh thành đang cuồn cuồn sóng ngầm.
Thừa Tướng biết được Vân Thái úy cùng mấy quan viên hạ triều lén lút đi Túy Hoa Lâu ở khu chợ phía Tây một chuyến, Vân Thái úy và mấy quan viên này trong phủ gần đây cũng không có chuyện lớn gì, vô cớ tụ tập ngoài phủ, hành tung còn cố ý không cho ai biết, không biết là muốn âm mưu chuyện gì. Thừa tướng không yên tâm, vì thế gọi tai mắt trong phủ đi nghe ngóng.
Nhưng mà lần nghe ngóng này, lại khiến Thừa Tướng tìm ra một chuyện lớn.
Tai mắt của hắn thông báo cho hắn, dưới quán trà gần Túy Hoa Lâu có một sòng bài tư nhân mở ra, có một vị Hồ thương tính tình rất nóng nảy, thắng thì ôm tiền, nếu thua thì thẳng tay đánh đấm đối phương.
Lần này là đánh thứ tử của Tri phủ Trần Châu ở Kinh Châu.
Thứ tử của Tri phủ Trần Châu này cũng không tính là kẻ vô danh tiểu tốt, dựa theo lý mà nói hẳn là sẽ làm lớn chuyện, truy bắt Hồ thương này, nhưng không biết vì sao, Hồ thương này chỉ là một thảo dân, nhưng sau lưng lại giống như có chỗ dựa vững chắc, cho nên Tri phủ Trần Châu đến bước đường cùng, suốt đêm chạy ra khỏi kinh thành.
Chuyện quan thương cấu kết ở kinh thành cũng không ít. Trong triều đình có quan viên muốn rửa tiền, sẽ đi qua một số thương nhân.
Mà trong những thương nhân này, Hồ thương từ Tây Vực chính là lựa chọn sáng giá nhất.
Bởi vì Hồ thương ra vào tự do, sau khi làm xong chuyện, một tờ giấy thông quan là có thể rời khỏi kinh thành, làm cho người ta không bắt được bất kỳ chứng cứ nào.
Bởi vậy, có một số Hồ thương dựa vào chỗ dựa lớn như vậy, nên cho rằng mình có thể ngang ngược tung hoành ở kinh thành, không coi trọng tính mạng bách tính kinh thành.
Thừa tướng nghe xong tai mắt nói xong sự việc, phản ứng đầu tiên chính là Hồ thương này thật gian xảo, điều tra tìm hiểu nguồn gốc từ hắn, nói không chừng có thể kéo ra quan viên tham nhũng vi phạm pháp luật.
Hơn nữa việc này nói không chừng có liên quan đến chuyện Ngũ hoàng tử và Đại Lý Tự gần đây đang xử lý vụ thổ phỉ, đả thương người ở kinh thành.
Nếu tra ra tội bao che của Ngũ hoàng tử, vừa khéo có thể nhân cơ hội này làm suy yếu lực lượng của hắn ở kinh thành, mà mặc dù tra ra không có liên quan gì với Ngũ hoàng tử, cũng là một công lao, có thể biết thời biết thế ghi vào bên Thái tử. Hai năm nay Thái tử tuy rằng được phong chức Đông cung, nhưng địa vị thật sự không ổn, so với lão Ngũ và lão Cửu được Hoàng đế mang về, Thái tử có thể nói là không có chiến tích lớn lao gì, Thừa tướng cũng sợ lâu ngày sẽ dao động địa vị Đông cung.
Vì vậy, hắn đã phái người bí mật đi điều tra.
Lại không ngờ, tra tới tra lui, Hồ thương kia lại chỉ có chút liên quan đến Thái tử.
Chẳng lẽ người ở sau lưng che chở Hồ thương, mượn tay Hồ thương để rửa tiền, âm thầm xuống tay đuổi thử tử của Tri phủ Trần Châu ra khỏi kinh thành, là Thái tử sao?
Không thể nào?
Thừa tướng chắc chắn sẽ không tin. Hắn cũng không phải là tin Thái tử trung liêm vô song, không có khả năng làm ra chuyện tham nhũng, mà là không tin vào tính cách thiếu quyết đoán như cỏ dại của Thái tử, sẽ chu toàn hết sức đuổi thứ tử của Tri phủ Trần Châu ra khỏi kinh thành, còn xử lý sạch sẽ gọn gàng, giá họa cho mấy người Đại Lý Tự.
Việc này, nhất định là có người tính toán xuống tay với Thái tử, hãm hại Thái tử.
Thừa tướng phân tích như vậy, đứng ngồi không yên.
Trước tiên, hắn yêu cầu thân tín gửi thư đến Đông cung, bức thư mơ hồ đề cập đến vấn đề này.
Thái tử đêm đó trả lời thư, tự nhận mình tuyệt đối không liên quan đến việc này, nói hắn không nên tin đồn thất thiệt.
Thừa tướng lúc này mới thật sự yên lòng.
Hắn sợ đến lúc đó Hoàng đế cũng tra ra chuyện này, trị tội Thái tử cấu kết cùng Hồ thương. Thái tử thật sự không liên quan đến việc này, nhưng khó bảo đảm có người muốn giá họa cho hắn! Vì thế Thừa tướng tối muộn đã vào cung, quyết định đánh đòn phủ đầu báo cáo việc này cho Hoàng thượng. Bất kể là ai chơi ván cờ này, trước tiên cứ kéo Thái Tử ra là được.
Việc này, Lục Hoán mượn tay Thừa tướng, rốt cục cũng đưa được tới chỗ Hoàng đế.
Trần Châu là vùng đất hoang vu hẻo lánh, thiếu ăn thiếu mặc, thứ tử của Tri phủ Trần Châu ở giữa công danh và vàng bạc, đã chọn cái sau, mang theo một gói bạc Trọng Cam Bình cho hắn, suốt đêm rời khỏi kinh thành. Nhất định phải để cho người như hắn đối đầu với Hồ thương, lại nơm nớp lo sợ tỏ ra yếu thế, Thừa tướng mới có thể nghi ngờ, mới có thể đi điều tra. Hắn là một mồi nhử Lục Hoán ném ra.
Đêm nay, Hoàng đế vô cùng phẫn nộ.
Một trong những điều đáng tức giận là có người dám ở dưới chân thiên tử cấu kết với Hồ thương vơ vét rất nhiều của cải. Thứ hai là Ngũ hoàng tử và Đại Lý tự điều tra án, không bắt được người thật sự gây án, lại bắt được mấy kẻ chết thay trở về, lại có người dám ở dưới mí mắt Hoàng thành thay xà đổi cột. Thứ ba là việc này rõ ràng không đơn giản như vậy, khẳng định liên quan đến chém giết hãm hại giữa các hoàng tử.