Chương 304
Rất gần trường học của Túc Khê, buổi trưa nàng có thể ở lại đây nghỉ trưa, không cần nằm nhoài trên bàn mà ngủ.
Lục Hoán vừa nghĩ như thế, đã cảm thấy căn phòng này rất thích hợp, bèn nhanh chóng chuẩn bị xong tiền.
Nếu là vị thành niên, cho dù là mua nhà hay là mở tài khoản ngân hàng đều cần người giám hộ, rất là phiền phức. Lúc Lục Hoán làm chứng minh thư, người trung gian nói là có thể sắp xếp lý lịch mười mấy năm trước của Lục Hoán thành ở viện mồ côi, sau đó còn có thể giúp hắn tìm được một ông lão họ Lục, chỉ cần cho một khoản tiền, người đó sẽ đồng ý trở thành người giám hộ của hắn.
Nhưng mà Lục Hoán không có người thân nào ở Yến quốc, ở thế giới này, hắn hi vọng trên sổ hộ khẩu của hắn chỉ có một mình Túc Khê.
Nên lúc Lục Hoán làm chứng minh thư, dứt khoát khai gian tuổi hơn mấy tháng, để trở thành người trưởng thành.
Như vậy, gọn gàng nhanh chóng, bớt đi rất nhiều phiền phức.
Người môi giới nhìn thấy thiếu niên này trả hết một lần, mà không phải vay một phần từ ngân hàng, quả thực sợ đến ngây người. Lúc trước chủ nhà chỉ lo Lục Hoán đổi ý, cũng rất phối hợp, xử lý xong chuyện này rất nhanh. Thủ tục trước sau mua nhà làm không quá nửa tháng.
Để đề phòng, Lục Hoán lo lắng sẽ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, nên không nói với Túc Khê.
Chờ tất cả mọi chuyện xong xuôi, đêm nay hắn muốn dẫn nàng tới đây, cho nàng một niềm vui bất ngờ.
Túc Khê rất ngạc nhiên vui mừng, nàng di chuyển trong căn hộ, hăng hái đánh giá từng góc một, trong đầu tràn ngập suy nghĩ trang hoàng nơi này như thế nào.
Sau khi chủ sỡ hữu lúc trước của căn hộ chuyển đi, Lục Hoán đã thuần thục thuê người đến lau dọn, bảo người ta đến quét tước qua, vì vậy trong căn hộ rất sạch sẽ, nhưng không có đồ dùng trong nhà nào.
Túc Khê đi tới nhà bếp mở tủ lạnh ra nhìn, hưng phấn nói:: “Ngày mai sau khi tan học có thể đi siêu thị một chuyến, mua một ít thức ăn lấp kín hết tủ lạnh!”
Nàng đã có thể tưởng tượng ra cuộc sống cùng Lục Hoán ngồi phịch ở trên ghế sofa ăn snack và chơi game!
Lục Hoán đi theo phía sau nàng, nói: “Còn giường, bàn, đèn, những đồ dùng này, hôm nào đi đặt mua đi.”
“Còn nữa!” Túc Khê bỗng nhiên xoay người, trên sàn mới vừa quét sáp xong, rất trơn, cô ngã người về phía sau suýt chút nữa thì té, Lục Hoán nhanh nhẹn kéo nàng lại, sự kích động của Túc Khê khiến nàng hoàn toàn không để ý tới hắn, nàng ngẩng đầu lên ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm Lục Hoán: “Ta có thể nuôi một con mèo ở đây không?”
Cô bé nào mà không muốn nuôi một con mèo nhỏ mềm mại dẽ thương xinh đẹp chứ, Túc Khê mỗi khi đi dạo phố, nhìn thấy con mèo nào và cửa hàng thú cưng bên lề đường đều dừng lại, nhưng Bà Túc có bệnh thích sạch sẽ, không cho nàng nuôi, nàng nhõng nhẽo đòi mười mấy năm đều vô dụng.
Nhưng Bà Túc tuyệt đối không ngờ, bà không cho nàng nuôi, lại có người khác mua nhà để con gái nuôi!
Túc Khê cảm xúc dâng trào, bỗng nhiên ôm eo Lục Hoán, dùng cả tay chân cuốn lấy, ngửa đầu nhìn chằm chằm hắn: “Lục Hoán, cho ta nuôi mèo đi!”
Tim của Lục Hoán đập dữ dội, hoàn toàn không thể chống đỡ được.
Hắn không chút suy nghĩ, đã muốn đồng ý rồi, nhưng lời nói còn chưa kịp ra khỏi miệng đã thắng kịp lúc--- nếu như nàng nuôi mèo, có phải là sẽ có ‘thằng nhóc’ mới sao? Đến lúc đó có thể chia sẻ sự chú ý với mình sao?
Trong lòng Lục Hoán rất hoài nghi.
Hắn luôn cảm giác tình cảm của Túc Khê dành cho mình rất không đáng tin, có đúng là tình cảm của một người con gái dành cho một người con trai không? Chẳng lẽ là chuyển tâm tư nuôi thằng nhóc trong game sang nuôi thằng nhóc ở hiện thực sao?
Túc Khê nhéo lưng của hắn, hỏi: “Ngươi sao thế? Không đồng ý sao?”
“Mặc quần áo cho tử tế vào.” Lục Hoán đưa tay lôi váy ngủ bên trong áo khoác lỏng lỏng lẻo lẻo, che xương quai xanh của nàng lại.
Hắn cử động yết hầu, nhìn đi nơi khác, trên mặt cố ý lộ ra vẻ mặt do dự: “Hmmm, cái này ta còn phải cân nhắc nữa.”
“Còn cân nhắc?” Túc Khê nổi giận, không phải đã nói là muốn gì được nấy sao, lẽ nào thằng nhóc đủ lông đủ cánh rồi?
“Làm thế nào thì ngươi mới đồng ý?” Túc Khê hỏi.
Lục Hoán nói: “Thứ nhất, để con mèo ngủ ở phòng khách hoặc là ban công, không thể ngủ cùng nàng.”
Túc Khê nghĩ thầm, nuôi một con mèo không phải là vì để có một bé xinh xinh mềm nhũn trong chăn ra sao, không cho mèo chui vào trong chăn, chuyện này quả thật táng tận lương tâm! Lục Hoán ngươi táng tận lương tâm!
Nàng cười híp mắt nói: “Đó là đương nhiên, không sao, ta hiểu, ngươi sợ con mèo rụng lông, lúc ta giặt ga trải gường dơ bằng máy giặt, sẽ dính đến ga trải gường của người.”
Lục Hoán: “...”
Hắn nói thầm trong lòng, không, nàng không hiểu.
Túc Khê hỏi “Còn có yêu cầu gì nữa không? Thứ hai và thứ ba đấy?”
Lục Hoán cây ngay không sợ chết đứng: “Thứ hai và thứ ba ta vẫn chưa nghĩ ra, chờ ta nghĩ ra rồi sẽ nói với nàng.”