Chương 306
Sau khi hoàn thành nhiệm vụ thứ 17, tổng điểm số mới đạt tới 215, bởi vì độ khó càng lớn, tiến độ thực hiện bắt đầu chậm dần. Lục Hoán lại không ngừng cố gắng để hệ thống mau chóng đưa ra nhiệm vụ thứ 18.
Nhiệm vụ thứ18 là: “Ngoại thương của Yến quốc, giao dịch ngoại giao luôn luôn không có bài bản, xin mời chỉnh đốn giao dịch của các thương nhân Tây Vực, thiết lập cơ cấu giám sát ngoại thương. Thưởng tiền vàng 4000, thưởng điểm +18.”
Những năm gần đây Yến quốc khó chuyển mình, Hoàng Thượng cũng không được coi là ngu ngốc, nhưng quả thực không cách nào chăm sóc đến kinh tế dân sinh của Yến quốc, quân đội ở ngoài và các mặt khác.
Rất nhiều thương nhân các nước đến mua rất nhiều thứ quý hiếm như gỗ, dược liệu của Yến quốc với giá rất rẻ, mà trao đổi những thứ, tuy nhìn khá đẹp nhưng thực tế lại là đá quý vô dụng.
Đến ngay cả rất nhiều quan chức đều đã bị lừa gạt, mua về đá quý, lại phát hiện cứ rơi xuống đất là vỡ nát.
Thị trường giao dịch ngoại thương cũng rất hỗn loạn, bởi vì một số lượng lớn dược liệu dân gian của Yến quốc bị nhổ đi, lúc muốn tăng cường quốc khố, trái lại không thể không mua vào từ các nước khác. Cứ thế mãi, Yến quốc dĩ nhiên càng ngày càng bần cùng, mà các nước khác lại càng giàu có.
Dùng cách nói bên phía Túc Khê chính là, cần đảo ngược tình thế của Yến quốc xuất siêu mậu dịch, tăng cường dân sinh.
Lục Hoán nhận nhiệm vụ thứ 18, nhưng nhiệm vụ này cũng là nhiệm vụ có thời gian thực hiện dài, còn phải để một vài quan chức bên kia trình tấu chương lên Hoàng Thượng.
Tạm thời gấp cũng không được.
...
Trấn Viễn tướng quân và mọi người đều cho rằng Lục Hoán đi trông coi Hoàng Lăng, là bị Hoàng Thượng giáng chức, nhưng sau khi nghe Lục Hoán giải thích, bọn họ đã hiểu.
Quyết sách của Lục Hoán thật ra không sai. Hiện nay trong kinh thành mấy vị hoàng tử đều muốn có được ngôi vị Hoàng đế, lúc đầu những dã tâm này có khả năng phải kiềm chế lại, nhưng sau khi Lục Hoán lấy thân phận Cửu hoàng tử hồi kinh, Nhị hoàng tử và Ngũ hoàng tử đều không nén được tức giận. Nếu Lục Hoán ở lại Kinh Thành, tiếp theo nhất định phải đón nhận những đả kích ngấm ngầm hay công khai của bọn họ.
Đối với Lục Hoán thì những cái quả thật không đáng sợ, binh tới tướng đỡ, nước tới đất ngăn là được, nhưng nếu cứ luôn như vậy, thì sẽ không thể phân thân đi làm chuyện khác. So với việc đấu tranh với bọn họ, tranh cướp vị trí cửu ngũ chí tôn, chẳng bằng hao tổn thời gian đi trợ giúp lê dân bá tánh.
Bọn họ muốn trèo lên trên ngôi vị Hoàng đế, bản thân dã tâm này không sai, nhưng làm từng người đối thủ một rơi đài, làm Hoàng đế, người dân Yến quốc vẫn nằm trong nước sôi lửa bỏng. Lòng người cũng không sẽ quy thuận.
Tang sự bảy ngày ở Kinh Thành đã qua, khắp kinh thành trải đầy lụa trắng.
Sau khi mưa to ngừng lại, trong hoàng cung đã phái tới hai hàng ngự lâm quân, ban cho Lục Hoán, hộ tống hắn đi tới hoàng lăng.
Dù sao cũng là Hoàng Tử, trông coi hoàng lăng cũng không thể thanh bần như vậy, ngược lại, nơi ở của Lục Hoán có tên là Đài Sơn hành cung, so với phủ hoàng tử trong kinh thành cũng không kém bao xa, nhưng chỉ là hơi vắng lặng, ngoại trừ ngự lâm quân đóng quân và một vài thuộc hạ vũ lâm vệ do hắn mang về từ Bắc cảnh, lại không nhìn thấy phố xá phồn hoa náo nhiệt của kinh thành.
Không còn phải đến nhà của các quan chức nối liền không dứt, Lục Hoán phái người đi, bên người chỉ để lại một người hầu rất tin tưởng, bắt đầu bế quan thanh nhàn u tĩnh, dựa theo quy tắc thường lệ trông coi hoàng lăng, sao chép một ít kinh văn.
...
Mà bên này, Túc Khê mới khai giảng được ba ngày, sau khi dứt khoát đợi đến lúc Lục Hoán đến Đài Sơn hành cung ở lại, lại đơi hắn cùng đi khai giảng. Dù sao rất nhiều chuyện Lục Hoán vẫn chưa rõ ràng lắm, cũng không biết cách đi đến trường như thế nào, Túc Khê sợ hắn lạc đường.
Sáng sớm hôm nay sáu giờ, Lục Hoán đã tới, Túc Khê chờ hắn thay quần áo xong, lôi kéo hắn cùng nhau đi ra ngoài, đi làm chuyện thứ nhất phải làm trước khi khóa học bắt đầu---
Cắt tóc!
Tóc của Lục Hoán dài như vậy, đương nhiên không thể vào trường, thầy chủ nhiệm nhất định sẽ ngăn cản hắn.
“Nhất định phải cắt ngắn sao?” Túc Khê đưa tay sờ mái tóc dài đen thui của Lục Hoán, nhìn dáng vẻ hắn ung dung của hắn, cảm giác mình còn tiếc hơn cả hắn.
Nàng hỏi: “Vậy lúc ngươi về bên kia phải làm sao bây giờ? Tất cả đàn ông của Yến quốc đều mũ ngọc tóc dài, bị phát hiện cắt tóc ngắn, có phải rất kì lạ không?”
Lục Hoán: “Đài Sơn hành cung quạnh quẽ, gần như không có ai đến, bên cạnh ta đều là người thân tín, không ngại, nếu muốn xuống núi, ta đội mũ lụa mỏng là được. Đợi đến sang năm hồi kinh, tóc đã dài ra rồi.”