Tôi Nuôi Lớn Một Chàng Hoàng Tử Bệnh Tật ( Dịch Full)

Chương 307 - Chương 307 - Chương 307

Chương 307 - Chương 307
Chương 307 - Chương 307

Chương 307

Túc Khê còn chưa cam lòng, để Lục Hoán đi xa một chút, chụp mấy tấm hình dáng vẻ tóc dài cho hắn, để trong điện thoại, lúc này mới dẫn hắn đến một salon mà mình đã đặt trước trên mạng.

Hai người tiến vào cửa hàng, hơn tám giờ sáng, salon mới vừa mở cửa, không có khách hàng khác, cũng chỉ có một người thợ.

Tony nhìn thấy Lục Hoán thì kinh động như gặp thiên nhân, vẻ mặt vô cùng khuếch đại: “Anh chàng đẹp trai, muốn cắt kiểu tóc nào?”

Lục Hoán: “Hỏi nàng.”

Túc Khê lấy một bức ảnh idol mà mình thích nhất trong điện thoại ra, để thợ cắt tóc xem mẫu: “Có thể cắt kiểu này được không ạ?”

Tony vội vàng nói: “Đương nhiên có thể, hơn nữa bạn của nhóc cắt cắt xong so đẹp trai hơn mẫu trong hình nhiều ấy chứ!”

Lục Hoán cũng liếc nhìn tấm hình của Túc Khê trong điện thoại, bình dấm chua trong lòng đổ ra, lạnh lùng nói: “Ta không muốn bị đánh đồng với người này, cắt cho ta kiểu nào khác đi, tùy ý.”

Túc Khê cười vang, đẩy hắn ngồi xuống ghế: “Ngươi đẹp trai hơn hắn nhiều!”

Vẻ mặt của Lục Hoán đã bớt giận.

Tony bắt đầu cắt tóc cho Lục Hoán, Túc Khê tranh thủ ra bên ngoài ăn bát mì vằn thắn.

Chờ ăn xong đi dạo một vòng trở về, vừa đi vào, Lục Hoán vừa vặn kéo tấm khăn che trên người xuống đứng lên.

Tầm mắt của Túc Khê nhìn chằm chằm vào mặt hắn, kinh diễm đến sửng sốt.

Lúc Lục Hoán tóc dài đã đủ đẹp trai rồi, trong lúc vung tay nhấc chân còn mang theo một luồng khí phách của nhân vật cổ đại. Nhưng sau khi cắt tóc ngắn sạch sẽ, dường như có một loại cảm giác là đã thay đổi hoàn toàn. Một đôi mắt đen láy lạnh lẽo, tự động lộ ra một luồng cảm giác mát mẻ, trong tích tắc đứng dậy, kiên cường như bạch dương trong gió.

Sau khi cởi bỏ mấy phần khí chất ngàn năm thời gian, hắn giống như là một thiếu gia sạch sẽ tươm tất, luôn là hạc đứng trong bầy gà trong các trường học.

Nhưng mà so với tất cả những người trưởng thành đẹp trai, càng tăng thêm khí chất lành lạnh cao ngất.

Túc Khê đang tự hỏi nếu hắn vừa vào cửa trường, sẽ leo lên diễn đàn của các trường đại học, trở nên nổi tiếng.

Càng khoa trương hơn nữa, nói không chừng sẽ có người gửi bài cho weibo @TopNhungChangTieuThitTuoi.

Túc Khê bắt đầu muốn cất giấu hắn rồi.

Lục Hoán cảm thấy trên cổ hơi lành lạnh, không có tóc chấm vai, rất không quen, không nhịn được sờ sờ mái tóc ngẳn của mình.

Hắn đi tới bên cạnh Túc Khê, hỏi: “Ta bây giờ đã giống người nơi đây chưa?”

Chân dài sải bước đi về phía mình, Túc Khê say mê rồi.

Túc Khê không để ý tới việc trả lời hắn, nhìn thấy thợ cắt tóc cũng không nhịn được nhìn chằm chằm vào Lục Hoán, vội vàng kéo Lục Hoán rời khỏi salon.

...

Tóc cắt ngắn rồi, hai người trở lại dưới lầu khu chung cư nhà nàng, Lục Hoán ở dưới lầu đợi, Túc Khê lén lút đi lên trên, nhét quần áo, các vật dụng của hắn vào valy, đưa xuống cho hắn.

Những thứ này để trong phòng của Túc Khê, nàng luôn cảm thấy giống như là bom hẹn giờ, chỉ lo một ngày nào đó bị mẹ mình quét dọn vệ sinh phát hiện, bây giờ để Lục Hoán mang qua căn nhà bên kia, cuối cùng nàng cũng hết lo nghĩ chuyện này.

Tiếp theo, hai người chia thành hai ngả.

Lục Hoán đi làm thủ tục chuyển trường, Túc Khê về nhà thu dọn đồ đạc, Bà Túc buổi chiều đưa nàng đến khu nội trú trong trường.

Túc Khê nghĩ đến việc sau khi đến trường học là có thể nhìn thấy Lục Hoán, không biết chừng thầy giáo còn có thể sắp xếp hai người ngồi chung bàn, trong lòng lập tức rất vui vẻ, chỉ cảm thấy thời tiết trong xanh, bước chân đều vô cùng nhẹ nhàng.

Bà Túc giúp nàng thu dọn đồ đạc, thấy nàng còn đang ngân nga hát, trong lòng cảm thấy không thể tin nổi, lần nào khai giảng mặt Túc Khê cũng như đưa đám, sao ngày hôm nay lại vui vẻ như thế?

Bà Túc hỏi: “Con có chuyện gì mà vui vậy?”

Túc Khê bình tĩnh đáp: “Nghĩ đến sắp phải vùi đầu việc học lớp 12 bất kể ngày đêm quên ăn quên ngủ, lòng con lại dâng trào!”

Bà Túc:...

Bà Túc rất vui, buổi trưa còn thưởng cho Túc Khê ăn thêm một cái đùi gà, buổi chiều chờ ông Túc trở về lái xe đưa hai người đến trường học.

Trong trường học không cho xe chạy vào, ông Túc còn có việc, nên đi trước.

Bà Túc đưa Túc Khê đến phòng học báo danh xong, sau khi nghe giáo viên chủ nhiệm khen ngợi vài câu, nhận chìa khóa, kéo vali đi lên phòng ngủ.

Trước khi đi Túc Khê còn lén xoắn hai tay lại, liếc nhìn về bảng đăng ký của giáo viên chủ nhiệm, nhưng không thấy tên của Lục Hoán, còn muốn lật sang trang khác để liếc nhìn, nhưng giáo viên chủ nhiệm đặt chén trà xuống xoay đầu lại, nàng có tật giật mình nhanh chóng để bảng đăng ký xuống.

Bình Luận (0)
Comment