Chương 308
Ký túc xá tổng cộng có 2 tòa nhà, chia làm ký túc xá của nữ và ký túc xá của nam.
Người đến người đi đều là phụ huynh và học sinh, có chút không phân biệt rõ ai là ai, hơi hỗn loạn.
Bà Túc kéo vali, Túc Khê mang theo cặp sách, đi về phòng ngủ, nhưng đi tới lầu dưới, bà Túc nhìn bậc thang, trợn tròn mắt; “Phòng của các con ở lầu mấy?”
Túc Khê liếc nhìn nhãn chìa khóa: “506... tầng năm.”
Nàng nhanh chóng tiến tới trước một bước xách vali của mình: “Để con, lưng mẹ đang đau, đừng có xách nặng.”
“Vẫn là để mẹ, để mẹ xách cho, Khê Khê, con thả xuống đi.” Bà Túc thương con gái, bất mãn nói: “Sao phòng ngủ của con lại cao như vậy, leo lên leo xuống mệt chết đi được? Con để hành lý xuống, đừng lo lắng, để mẹ.”
Bà Túc muốn xách hành lý, Túc Khê dùng hai tay xách lên, bước lên mấy bậc thang.
Vào lúc này, Bà Túc chợt nghe một giọng nói trong trầm của con trai từ phía sau truyền tới: “Túc Khê, để ta giúp mọi người.”
Bà Túc còn chưa kịp phản ứng lại, chỉ thấy một thân hình cao to, khuôn mặt tuấn lãng đến mức các dì đang nhảy thể dục nhịp điệu trong khu phố cũng phải ngừng nhảy để xem, chàng trai đang sải bước qua bên này, hắn dùng một tay xách vali trong tay của Túc Khê lên, dáng vẻ vô cùng thoải mái, sau khi liếc nhìn cặp sách trên lưng của Túc Khê, hắn tiện tay lấy cặp xách xuống.
Hắn ngẩng đầu lên, nhìn về phía Bà Túc, nở nụ cười, dịu dàng lễ phép: “Chào chị... chị là chị gái của Túc Khê sao? Em là bạn học cùng lớp cậu ấy.”
Túc Khê:..
Diễn kịch giỏi ghê ha!
Trong lòng nàng thầm mắng yêu, quay đầu lại liếc nhìn mẹ mình, chỉ thấy, mẹ mình đã cười đến nỗi không ngậm được miệng vào được, mẹ vuốt tóc lui sau tai: “Thằng bé này sao lại khéo miệng vậy chứ, chị gái nào, dì là mẹ của Khê Khê.”
Lục Hoán giống như vừa làm gì sai, vội vàng tỏ ra áy náy: “Chào dì, xin lỗi dì ạ.”
Lời còn chưa nói hết, bà Túc đã khoan dung nói: “Không sao, chắc lại nhìn dì cũng hơi trẻ thật, vậy nhờ cháu nhé, rất cảm cháu, cháu tên là gì?”
Lục Hoán nhìn về phía Túc Khê, bên trong đôi mắt đen nhánh đang lộ ra ý cười mà chỉ có Túc Khê mới nhìn thấu được: “Lục Hoán.”
Hắn xách valy của Túc Khê, đi lên trên thang bộ, dáng đi rất ung dung, nhưng xuất phát từ lễ tiết, đi trước Túc Khê và bà Túc vài bước, còn thỉnh thoảng dừng lại chờ bà Túc hai lần.
Bà Túc ở phía sau nhìn, bỗng nhiên chọc chọc vào cánh tay của Túc Khê, đắc ý nói: “Xem ra mẹ thật sự còn trẻ, có phải là gần đây làm tóc nên trẻ ra? Có điều cậu bạn này, xem ra thành tích học tập cũng rất tốt, rảnh rỗi bảo thằng bé đến nhà chúng ta chơi.”
Túc Khê:...
Mẹ à, nguyên tắc của mẹ đâu rồi?
Cái gì gọi là xem ra kết quả học tập cũng rất tốt? Nhìn vào khuôn mặt mà thấy được thành tích tốt sao?
Ký túc xá là phòng bốn người, hai cái giường dưới đã có người để hành lý, nhưng người không có ở đây, chắc là đã đi ăn cơm trưa, nên Túc Khê không thể làm gì khác hơn là lựa chọn một giường trên.
Thực ra chuyển đồ tới khu nội trú ở trường cũng chỉ là đi lướt qua thôi, đối diện trường học có căn nhà, còn có Lục Hoán, số lần nàng về ký túc xá ngủ chắc sẽ không nhiều.
Nhưng nàng cũng không thể nói với mẹ mình là nàng dự định cả năm lớp 12 đều đến chỗ của Lục Hoán ngủ?
Chỉ sợ mẹ sẽ tức giận đến nhồi máu cơ tim.
Bởi vậy Túc Khê chọn giường đệm rất kỹ.
Bà Túc đi một vòng trong phòng ngủ, nhíu mày: “Bể nước hơi bẩn, để mẹ xuống căn tin dưới lầu mua chổi và đồ lau sàn nhà, quét dọn một chút cho con, con thu dọn đồ trước đi.”
Túc Khê gật gù: “Vâng.”
Bà Túc vừa đi, trong phòng ngủ chỉ còn lại hai người Túc Khê và Lục Hoán, Túc Khê thở phào nhẹ nhõm, hỏi: “Thủ tục người đã làm xong chưa?”
Lục Hoán rút trong lồng ngực ra theo thói quen, nhưng rút không được gì, lúc này mới nhớ lại bản thân hôm nay mặc áo nỉ tay dài và quần dài ở triều đại này.
Hắn móc hai tấm thẻ từ trong túi quần ra, đưa cho Túc Khê: “Một tấm là thẻ cơm nhà ăn, dĩ nhiên đã nạp một vạn tệ rồi, một tấm là thẻ mở cửa căn nhà, nếu thẻ bị rơi mất, mật mã là ngày sinh nhật của ngươi, cũng có thể mở cửa, ngươi cầm cẩn thận.”